Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 303: Năng lực loại ảnh hưởng (1)

"Nghiện?"

Lúc mới đầu khi Lục Tân nghe phó chủ tịch Tiêu nói, ngược lại là không có cảm giác gì đặc biệt.

Nếu chỉ là gặp ác mộng, đối với bản thân mà nói, vẫn có thể chấp nhận được...

Nhưng khi nghe câu nói cuối cùng của phó chủ tịch Tiêu, anh mới chợt hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

Đón lấy ánh mắt của Lục Tân, phó chủ tịch Tiêu bất lực vò đầu bứt tóc.

Kiểu tóc của anh ta trông giống như được gội đầu và tạo kiểu vào buổi sáng, ngay lập tức trở nên có chút lộn xộn.

Sau đó anh ta thở dài thườn thượt, hút một ngụm thuốc: "Mỗi ngày tôi đều bị người đó ép ăn..."

"Ăn những thứ như vậy."

"Mặc dù đó là một giấc mơ kinh khủng dị thường, nhưng tôi... tôi vẫn bị cưỡng ép thay đổi khẩu vị."

"Có người nói trong giấc mơ thực ra không có vị giác, lời này là giả, chúng ta chỉ là hiếm khi nhớ được mùi vị trong giấc mơ khi tỉnh táo. Giấc mơ dù vô lý đến đâu cũng có cảm giác như mọi thứ đều là thật. Ở trong giấc mơ tôi đã thay đổi hình thức mỗi ngày, ăn... ăn thứ đó, sau đó thưởng thức mỹ vị không thể tả được, không thể quên khi thức dậy."

"Trong thời gian đó, tôi bắt đầu ăn thịt như điên, tất cả các loại thịt đều thử qua, nhưng... không hiệu quả."

Nói một hơi nói tới chỗ này, anh ta mới có chút mệt mỏi dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lục Tân, thì thào nói: "Trong thực tế không có thức ăn nào có thể so sánh với mùi vị mà tôi đã nếm trong giấc mơ, so với những thứ tôi đã ăn ở đây, mọi thứ trong thực tế thật nhạt nhẽo và vô vị, giống như đang nhai gỗ vậy, vì vậy, vì vậy tôi… thậm chí có chút hy vọng sớm chìm vào giấc mơ.”

Lục Tân bình tĩnh gật đầu nói: "Quả thực có chút đáng sợ."

Phó chủ tịch Tiêu ngẩng đầu nhìn Lục Tân muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ thở dài.

"Mọi thứ trong mơ không còn đáng sợ với tôi nữa, nhưng đến một ngày, chính tôi lại sợ hãi mình ở hiện thực..."

Ánh mắt phó chủ tịch Tiêu trở nên có chút kinh hãi và sợ hãi: "Bởi vì mỗi ngày trong giấc mơ đều ăn những thứ như vậy, nhưng lúc thức dậy lại không ăn được. Cái loại ham muốn ấy, dường như có thể chồng chất, lại càng thêm dữ dội từng ngày. Một hôm, khi tôi về nhà cùng ba và người nhà ăn cơm, em trai và em gái đến tìm tôi chơi, khi tôi ôm chúng, trong đầu chợt sinh ra một ý nghĩ đáng sợ…"

"Tôi…"

Anh ta chợt ngẩng đầu nhìn Lục Tân với một biểu hiện lo lắng và bối rối trên khuôn mặt.

Nhưng trong cơn hoảng loạn này, lại có một lòng tham kỳ lạ: "Tôi có một ý muốn rất mạnh mẽ, muốn đem chúng..."

Vì biết đến cuối cùng anh ta đã không ăn, nên Lục Tân chỉ bình tĩnh gật đầu.

"Sau khi phát hiện ra ý nghĩ này, tôi rất sợ..."

Thấy Lục Tân không có ý nói chuyện với mình, phó chủ tịch Tiêu đành phải chậm rãi nói tiếp: "Từ đó trở đi, tôi cố gắng về nhà ít đi. Trước đây hầu như mỗi ngày tôi đều về nhà, nhưng bây giờ, tôi gắng tìm mọi cách để ở lại công ty, cho dù thật sự phải về, cũng cố gắng tránh mặt em trai và em gái hết mức có thể. Tôi thực sự không thể chịu nổi cảm giác chợt trào ra trong lòng đó..."

Lục Tân biểu đạt sự khen ngợi: "Anh đã làm rất đúng."

"Nhưng nhưng vậy, cũng không giải quyết được vấn đề..."

Cảm xúc kích động của phó chủ tịch Tiêu bắt đầu từ từ lắng xuống, chỉ có sự mệt mỏi càng lúc càng nhiều: "Tôi không thể mãi trốn tránh em trai và em gái mình được, dù sao thì tình hình gia đình tôi, có lẽ anh cũng biết... Mẹ tôi đã qua đời, nhưng dì đối xử với tôi rất tốt, ba đã lớn tuổi, kỳ thực ông ấy cũng vô cùng thương yêu em trai và em gái, điều ông ấy lo lắng nhất là trong tương lai giữa anh em chúng tôi sẽ bất hòa."

"Tôi lớn tuổi hơn các em tôi rất nhiều, nếu thực sự có tư lợi, chúng không thể đấu thắng tôi. Còn nếu như ba muốn phân chia tài sản riêng của mình trước cho chúng tôi, trong môi trường khốc liệt này, sức cạnh tranh trong việc kinh doanh của gia đình tôi sẽ giảm đi…”

"Vì vậy, ba tôi cũng rất quan tâm đến việc liệu tôi có thực sự chăm sóc cho em trai và em gái của mình không..."

"Thành thật mà nói, sự phát triển của tôi trong công ty có thể suôn sẻ như vậy là vì ba và dì đều tin tưởng tôi, biết tôi yêu thương các em, không thể nào không tốt với chúng, nếu không có thể dì đã sớm loại bỏ chướng ngại vật là tôi.

"Trong lòng mình, tôi thực sự rất biết ơn bà ấy, cũng thích sự hòa thuận của gia đình chúng tôi."

"Nhưng hết lần này tới lần khác, tôi lại luôn mơ thấy một giấc mơ như vậy, cũng cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường."

"Chuyện như vậy, tôi thậm chí cũng không dám nói với họ, không dám kể với bất kỳ ai..."

"Chỉ lo không cẩn thận để lộ ra ngoài, tôi có thể lập tức rơi vào tình cảnh mãi mãi không trở lại được..."

Anh ta nói và dường như đã có chút khó mà mở miệng, trầm lặng hồi lâu mới thở dài nói: "Lần này, nếu không phải ba và dì phải cùng đến thành phố chính giải quyết chuyện gia đình vào đó ở, còn để em trai và em gái ở lại Thành phố vệ tinh 2 để đi học và không thể làm gì khác hơn là giao cho tôi chăm sóc, tôi cũng sẽ không cho phép mình đến gần chúng như vậy, mà ngay hôm qua, tôi thực sự…"

"Tôi thực sự sợ hãi, tôi không dám ở trong khách sạn với chúng, chúng càng muốn tìm tôi, tôi càng sợ bản thân mình hơn, cũng may không biết là có chuyện gì, cảnh sát đã đến điều tra một số vấn đề, tôi vừa hay đi theo đến sở cảnh vệ ở lại một đêm..."

Phó chủ tịch Tiêu không ngừng nói liên miên, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù, ánh mắt phức tạp tràn đầy sụp đổ.

Lục Tân không có tâm trạng để ý đến, chỉ lặng lẽ nhớ lại vấn đề này của anh ta.

Mỗi ngày mơ một giấc mơ giống nhau, ăn thịt em trai và em gái của mình, thậm chí dần dần trở thành nghiện...

…Đây thuộc dạng vấn đề gì?

Rốt cuộc anh ta đã gặp phải nguồn lây nhiễm dạng nào?

Nhưng ảnh hưởng của nguồn lây nhiễm thực sự chỉ giới hạn ở một người sao?

Hay là, có thể là cả gia đình anh ta.

Nếu như vậy…

Lục Tân chậm rãi suy nghĩ một lúc, nhớ tới một loại năng lực gọi là "người tạo giấc mơ".

Liệu có người có năng lực như vậy, gây ảnh hưởng đến anh ta không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận