Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 763: Cuộc sống trong bình tốt đẹp (3)

Lục Tân nghiêm túc tiến hành suy nghĩ của mình, thu hoạch được ánh mắt sùng bái của Oa Oa và em gái.

“Rõ ràng là giả, lại làm cho chúng ta tưởng thật.”

“Đây là ảnh hưởng trên phương diện gì?”

Lục Tân tự nói một mình, rồi lại nói tiếp: “Ảnh hưởng phương diện cảm giác có thể làm đến được trình độ như thế này, nhưng phương diện cảm giác ảnh hưởng hết sức phức tạp, lại có rất nhiều biến hóa, cũng không thể làm đến độ tinh tế, tỉ mỉ như vậy, mà cũng rất khó làm được trên diện rộng như thế này. Người có năng lực hệ Tạo mộng cũng có thể đưa người vào trong mộng mà không phát ra một chút tiếng động nào, tựa hồ cũng tạo cho con người ấn tượng như thế này. Nhưng trong chuyện này ta có kinh nghiệm, đây không phải trong mơ.”

Nói xong, anh còn nhìn xung quanh một lúc, cũng không thấy xuất hiện những vạch pha lê nhỏ như sợi lông, cũng đã xác định được phỏng đoán của mình.

“Cho nên, cái này có lẽ sẽ là…”

Anh chậm chạp đưa ra đáp án: “Nhận biết?”

“Đối với loại ảnh hưởng là nhận biết, đây là loại hình ô nhiễm bên trong, tương đối sâu, mà lại là loại ô nhiễm tương đối cường đại.”

“Thứ hắn thay đổi, là nhận biết của chúng ta.”

“Ví dụ như, những thứ ở trong mắt người khác cực kỳ xấu xí, sau khi thay đổi nhận biết, bản thân chúng ta lại cảm thấy nó rất tốt đẹp. Gặp phải những chuyện mà người khác thấy rất hợp lý, thì hết lần này tới lần khác, mình lại cảm thấy không bình thường, muốn ra tay phá hủy nó.”

“Loại ảnh hưởng nhận biết cùng với cảm giác khác nhau ở chỗ, người bị biến dị cùng người bình thường nhìn thấy mọi thứ đều giống nhau.”

“Nếu đã có khả năng biến đen thành trắng, tự nhiên cũng sẽ có khả năng biến không tồn tại thành tồn tại.”

“Người, hoặc nói là có lực lượng nào đó tác động vào nhận biết của ta, để cho ta cảm thấy nơi này có một cái viện.”

“Nếu là như thế này, ta nên làm thế nào để có thể nhìn thấu hắn?”

Anh càng đào sâu vào suy nghĩ này, mẹ đứng ở bên cười khen ngợi, còn cha thì cười lạnh một tiếng.

“Nhận biết, đã ảnh hưởng đến đầu óc của ta, để cho ta xác nhận sự thật này.”

Lục Tân nói xong, còn cố gắng nhớ lại tư liệu mình đã đọc lúc trước: “Nếu muốn phá vỡ sự ảnh hưởng của loại phương diện này, cần biết sự thật cùng logic, ví dụ như ta cho rằng đây là đen, thì chợt phát hiện. bản thân mình đã tự đem đen cho thành trắng…”

“Đem hai thứ đối chiếu với nhau, sẽ dần phát hiện sự thay đổi nhận biết, tìm ra được chân tướng.”

“Mà đối với bảo tàng mới này, ta vẫn luôn biết nơi này không có bảo tàng, mà bây giờ lại có.”

“Đây chính là cơ hội để chúng ta thấy được sự thật.”

“Dù sao thì, trước đó, chúng ta cũng đã đến đây.”

“Sự thật và logic đều có thể chứng minh, nơi này không nên thành ra như thế này. Như vậy, thoạt nhìn nơi này có chân thật hơn nữa, cũng sẽ có một số điểm rất nhỏ mâu thuẫn với thế giới thực bên ngoài. Chúng ta chỉ cần tìm được nó…”

Lục Tân hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Hẳn là có thể phá vỡ chuỗi logic của nó, nhìn thấy bộ dạng chân thật của nó.”

Vừa nói chuyện, anh còn nhìn cái bóng người ẩn nấp bên cạnh một cái, xác định hắn đang ghi lại những gì mình nói.

Sau đó anh bước lên, chuẩn bị quan sát tỉ mỉ.

Nhưng ngay sau đó, đột nhiên mẹ lại nhẹ giọng nói: “Con có chắc chắn muốn thấy thế giới thực sự có hình dáng như thế nào sao?”

Lục Tân có chút ngoài ý muốn, khó hiểu quay đầu nhìn mẹ.

Mẹ mỉm cười nói: “Như vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy.”

Nhìn biểu cảm của mẹ, có vẻ như có chút ẩn ý.

Nhưng Lục Tân đã quá quen với cách nói này của mẹ, hơn nữa, anh cũng biết, bản thân anh chắc chắn phải phá vỡ ảo giác này.

Nếu không, anh có thể bị mắc kẹt trong viện bảo tàng này mãi mãi, ngày ngày làm bạn với đống chai lọ này.

Anh lắc đầu nhẹ vài cái, ổn định tâm trạng, sau đó lại đi đến bên tường một lần nữa.

Anh cẩn thận quan sát tính chất cùng vật liệu của nó, tất cả đều giống y như thật. Thậm chí, còn có khả năng ngửi được mùi nấm mốc bên trên phía rêu xanh đang phủ trên tường.

Nhưng khi lực chú ý của anh tập trung đến trình độ nhất định, cũng dần dần hiện ra một loại cảm giác không chân thực…

“Ngươi là giả, nơi này đều là giả.”

“Năng lực nhận biết của ta xuất hiện vấn đền, cho nên ta cần phải để bản thân khôi phục lại năng lực nhận biết bình thường.”

Lục Tân đang nói rất bình thường, bỗng nhiên lại đưa tay ra, dùng sức chạm vào vách tường.

Cảm giác là rất cứng, nhưng anh vẫn cố sức chọc vào, giống như đang cố móc mười ngón nay vào trong bùn.

Khi anh làm ra động tác này, đột nhiên, trên vách tường, tất cả mọi người bên trong bình thủy tinh đều quay lại, nhìn về phía anh.

Nét mặt của họ có hoảng sợ, có phẫn nộ, cũng có bỗng nhiên cuồng loạn mà ra sức há miệng ra mắng.

Thậm chí còn có một số người vọt ra rìa bình, bắt đầu dùng sức cầm, nắm, đập vỡ cái bình.

Vì động tác của đám người trong bình khá mạnh, nên mấy chiếc bình kia đều rung nhẹ lên, hơi va chạm ở trên kệ.

Tiếng linh kinh, leng keng từ bé, nhỏ, thưa thớt dần biến thành xung quanh, dồn dập.

Mấy chục, rồi mấy trăm, rồi mấy ngàn âm thanh lớn nhỏ lập tức vang lên bên tai của Lục Tân.

Giao nhau tạo thành một dòng chảy, kích thích đại não của anh.

Vẻ mặt Lục Tân nhẹ nhàng căng thẳng, nhưng anh không hề động đậy, vẫn dùng sức dí xuống, sau đó lại dùng sức kéo ra ngoài.

Mẹ nhìn hành động của anh, vẻ mặt dường như có chút vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận