Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1079: Đứa trẻ nhựa vui vẻ (3)

“Đó là cái gì?”

Lục Tân nhìn cái thùng xe kia, sắc mặt hơi hơi tò mò.

Đoàn xe này, những cái xe đi trước đều là xe được quân trang đặc thù, chỉ có duy nhất chiếc xe tải đi phía sau cùng này, thùng xe được che kín bằng vải đen.

Vốn dĩ Lục Tân còn tưởng rằng đây là một đoàn xe vận chuyển vật tư linh tinh, lúc này thấy anh ta xốc miếng vải đen lên, mới phát hiện ở trên thùng xe tải kia, được hàn một lớp lan can rắn chắc, giống như một cái lồng sắt thật lớn, mà bên trong lồng sắt, còn được trang bị một lớp kính đục, bên trong là rất nhiều những bình pha lê mờ mờ.

Bên trong những chai bình pha lê lớn cỡ bình xăng kia, là chất lỏng màu vàng đục, giống như dung dịch formalin vậy.

Theo miếng vải đen bị người ta dùng sức giật ra, chất lỏng đong đưa, bỗng nhiên có một khuôn mặt trắng bệch dán vào thành kính đục.

Lục Tân hoảng sợ, sau khi chăm chú nhìn lại, anh mới phát hiện, kia vậy mà lại là cái đầu của một bé trai.

Giống như những người mẫu nhí thường được xếp trong những cửa hàng chuyên về thời trang trẻ em vậy.

Đáng yêu, xinh đẹp, nhưng lại hoàn toàn trắng bệch, không có chút sức sống nào cả.

Bọn họ phân model thời trang trẻ em này thành từng bộ phận, cất vào trong dung dịch formalin để làm cái gì?

Trong lòng anh cảm thấy nghi hoặc, anh ngẩng đầu nhìn về người đang đứng trên nóc xe, vị tổ trưởng Long dường như đã sắp mất khống chế về mặt cảm xúc rồi.

Sau đó lắc đầu: “Câu nói vừa rồi của anh cũng khá đúng, dù sao thì cũng chẳng có ai có thể bừa bãi như thế……”

“Chỉ là một đạo lý đơn giản như vậy, làm sao mà mãi cho đến tận lúc này anh mới hiểu được nhỉ?”

“Kẻ điên, bệnh tâm thần……”

Vị tổ trưởng Long kia dường như là sắp khóc rồi, anh ta đã cảm giác có chút không thể hiểu nổi bản thân mình đã đụng phải thứ gì nữa.

Ở một thị trấn bị bỏ hoang như thế này, một người lang thang xuất hiện, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng lại rất thần bí, cường đại, hơn nữa còn là quái vật có chút biến thái, hiện giờ đang theo dõi bản thân anh ta, anh thong dong, tự tin, không chút hoang mang, lại thoáng mang cảm giác kỳ dị.

Đây rốt cuộc là thứ gì chứ, làm sao lại cứ phải đụng mặt một con quái vật như thế này…

Mà điểm mấu chốt nhất là, nhìn chung trên tất cả những chuyện này, vậy mà anh ta lại chính là người chủ động trêu chọc vào…

“Con mẹ nó, chết đi!”

Cuối cùng anh ta tàn nhẫn hạ quyết tâm, thấp giọng mắng.

Trên cái mặt nạ kinh kịch kia, xuất hiện biến hóa quái dị, những con mắt nằm giữa những viền sọc đen trắng, vào lúc này vậy mà lại đột nhiên hoàn toàn sáng lên ánh sáng màu đỏ, từng cái từng cái, giống như là đang thắp đèn, khiến cho trong nháy mắt anh ta trở nên giống với một con quái vật có sáu mắt vậy.

Cùng lúc đó, anh ta duỗi chân đá vào một cái nút.

Trong những cái bình pha lê trong lồng sắt phía dưới, đồng thời cũng truyền ra một âm thanh như được phóng thích vậy.

Ngay sau đó, ừng ực ừng ực, có một đám bọt khí bốc lên từ những bình pha lê kia, càng ngày càng nhiều, giống như là đang sôi trào vậy.

“Phốc phốc phốc…”

Bỗng nhiên vang lên vô số âm thanh trầm đục, những chiếc nắp của mấy bình pha lê kia đã bị đẩy ra.

Sau đó từ trong những chiếc bình pha lê kia, chợt có vô số những cái bóng trẻ con màu trắng thi nhau bay ra, đúng là những người mẫu nhí bằng nhựa được ngâm trong dung dịch kia, từng bước từng bước chui ra ngoài, nương theo miệng bình mà lao thẳng lên không trung.

Trên người chúng nó còn dính dung dịch formalin gay mũi, bắn lả tả ra khắp nơi.

Dưới lớp mặt nạ của tổ trưởng Long phát ra một tiếng kêu rên, giống như là đang chịu đựng nỗi đau đớn cực hạn vậy.

“Hi hi ha ha…”

Xung quanh của Lục Tân lại bỗng nhiên xuất hiện những cái bóng trắng nhỏ cười hi hi ha ha.

Anh hơi hơi quay đầu nhìn lại, sau đó đôi đồng tử không khỏi co rụt lại.

Chỉ thấy xung quanh, nơi nơi đều là mấy cái bóng trắng này, là mấy model nhí bằng nhựa không mặc quần áo, số lượng phải lên đến hàng trăm con.

Bọn chúng vậy mà đã sống lại đây, đang nhảy nhót ở xung quanh thân anh.

Bàn chân của model nhựa kia đạp lên cát, phát ra những tiếng sàn sạt khác thường.

Ngũ quan vốn tái nhợt cứng đờ của chúng đang chậm rãi nở ra, dần dần lộ ra nét tươi cười quái dị, thậm chí còn có thể cảm giác được ánh mắt giả dối kinh dị của chúng nó qua đôi mắt nhựa kia, khiến cho người ta phải lạnh toát, mà mấy thứ này lại đang quay ở xung quanh mình, không ngừng nhảy lên, xoay vòng…

Còn có những tiếng vỗ tay, tiếng cười hi hi ha ha, giống như đang hình thành từng lớp từng lớp sức mạnh tinh thần phủ lên người ta vậy.

Không ngừng ùa vào trong đầu người, khiến cho tâm trạng của người đó bực bội đến đáng sợ.

Sự ồn ào của một ngàn con vịt, cũng không bằng bị một đám trẻ con vây ở bên trong sau đó ồn ào kêu to, so với tình huống phía trước thì cái sau càng làm cho nội tâm của con người bực bội hơn.

Xôn xao…

Nơi xa có tiếng bước chân vang lên, đó là những nhân viên vũ trang vừa rồi mới tản vào trong thị trấn kia lục soát, bởi vì nghe được tiếng súng hỗn loạn, đang nhanh chóng quay trở về, thế nhưng khi thấy được cảnh tượng trước mặt thì cực kỳ kinh hãi mà lùi lại.

Nhìn đám trẻ con bằng nhựa kia, sắc mặt bọn họ trở nên hoảng sợ dị thường.

Trong bầu không khí quái dị, Lục Tân cũng nhíu chặt lông mày, sau đó, trên mặt anh chậm rãi lộ ra vẻ mặt hoài niệm.

Những đứa trẻ điên cuồng, những tiếng cười quỷ dị, những ánh mắt âm trầm.

Đây thật giống với dáng vẻ đầu tiên của những đứa trẻ tại trại trẻ mồ côi nơi anh lớn lên, nhìn chúng nó, trái tim anh cũng trở nên mềm mại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận