Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 188: Anh không bình thường (1)

Lục Tân bị đèn pin chiếu thẳng vào mặt nên hơi chói mắt, anh híp mắt nhìn về đám người phía trước.

Anh có thể nhìn thấy được Bạch Hổ đang giơ tay, mặt thì tỏ vẻ không biết nên làm như thế nào, cứ liên tục nháy mắt với anh, như đang cố gắng nói với Lục Tân là gã ta đã rất cố gắng rồi.

Mới vừa phân chia việc xong, Lục Tân thì đi đuổi người còn Bạch Hổ thì ở lại để thuyết phục lực lượng an ninh của thị trấn Hắc Thủy.

Theo lý thuyết mà nói thì đây đúng ra là một chuyện có thể giải quyết rất dễ dàng, Lục Tân cũng không hiểu tại sao Bạch Hổ lại bị bắt lại.

“Khoan, xin đừng hiểu lầm...”

Thấy những người đó sắp đến gần, Lục Tân đứng lên và nói với bọn họ: “Chúng tôi là những người tới từ thành phố Thanh Cảng, có cả giấy chứng nhận của Thanh Cảng ở đây, chúng tôi tới nơi này là vì đuổi theo để bắt người bị truy nã này, bây giờ người đã bắt được rồi... Còn nữa, mọi chuyện là do anh ta nổ súng trước.”

“Biết mày là người từ Thanh Cảng tới rồi, từ Thanh Cảng tới thì làm sao?”

Người đàn ông cường tráng nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, lạnh lùng liếc qua người đàn ông đang bị Lục Tân bắt giữ.

Thấy bộ dáng anh ta rất thê thảm thì mặt người đàn ông cường tráng có vẻ hung ác hơn.

Người đàn ông cường tráng nhấc súng lên, dùng báng đập vào mặt Lục Tân và mắng: “Đây không phải là thành phố Thanh Cảng của các người, ở thị trấn Hắc Thủy này, mọi chuyện đều là do Rắn Chúa quyết định, lúc Rắn Chúa không ở đây thì chính là do ta quyết định, các người muốn bắt người ở đây sao không thông báo với ta một tiếng?”

Lục Tân khẽ nhíu mày một cái nhưng không nói gì cả.

Người đàn ông kia ôm lấy bả vai, khẽ mỉm cười một cái.

Bạch Hổ ở một bên nhìn thấy vậy cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên hoảng sợ mà kêu lên: “Người anh em, đừng có làm bừa...”

“Tôi đã nói với anh hơn mười lần rồi, chúng tôi thực sự là đến từ thành phố Thanh Cảng...”

“Làm bừa sao?”

Người đàn ông cường tráng kia lạnh lùng nhìn Bạch Hổ một cái, sau đó quay ra nháy mắt với người bên cạnh anh ta thì lập tức có hai người tiến về phía trước, một người muốn tiến lên giữ Lục Tân lại, một người khác thì tiến lại gần người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ rồi hét lên:

“Thị trấn Hắc Thủy cũng có quy củ của thị trấn Hắc Thủy, rốt cuộc người này có phải là tội phạm bị truy nã hay không, chúng tôi phải thẩm vấn trước thì mới được đưa đi, còn nữa...”

“Các người tự nói mình là người của Thanh Cảng, làm sao chúng tôi biết được có phải là thật hay không chứ?”

“Các người có tin hay không, cho dù bây giờ tôi ném các người ra ngoài cho chó ăn cũng không ai có thể làm gì được chúng tôi cả hay không?”

Trong lúc người kia đang mắng chửi, hai người đã chia ra đi đến trước mặt Lục Tân và người đàn ông mặc bộ âu phục đỏ kia.

Giống như là định đem bọn họ đi khỏi đây.

“Chết tiệt, sao lại khó như vậy chứ?”

Bạch Hổ có chút kinh ngạc, gã hoàn toàn không ngờ đến cảnh sát trưởng ở đây lại mạnh như vậy.

Ngay đến cả Lục Tân cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

Một thị trấn hỗn loạn như vậy khiến cho hai người họ không thể nào tin tưởng được cho nên mới không hề thông báo cho cảnh sát trưởng trước mà trực tiếp bắt người luôn.

Cho dù là người của thị trấn Hắc Thủy có cấu kết với người của đoàn Kỵ sĩ đi nữa thì khi mà hai người bọn anh bắt được người rồi thì bọn họ sẽ không dám làm loạn mới phải, nhưng mà hiện tại thì cảnh sát trưởng vừa mới xuất hiện đã tỏ rõ thái độ bất mãn rất rõ ràng với hành động của Lục Tân và Bạch Hổ...

Biết Lục Tân và Bạch Hổ là người đến từ thành phố Thanh Cảng rồi mà thái độ vẫn nóng nảy và cương quyết như vậy...

“Hóa ra là vậy.”

Lục Tân cười một cái, như biết được điều gì đó, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mẹ, lúc này bà đang đứng cách nơi này không xa, trông bà có vẻ như rất hứng thú khi nhìn thấy những người này.

Trong lòng Lục Tân đã có thể xác định được.

Nhìn thấy tay sai của cảnh sát trưởng đã đi đến trước mặt anh, Lục Tân nhìn hắn rồi mỉm cười và nói:

“Anh không hề bình thường.”

Lục Tân bất ngờ nói như vậy làm cho cảnh sát trưởng và những tay sai của thị trấn Hắc Thủy hơi bất ngờ.

Cảnh sát trưởng cường tráng híp đôi mắt lại, nhìn về phía Lục Tân rồi nói: “Mày nói cái gì?”

“Tôi nói anh bây giờ có chút không được giống người bình thường...”

Mắt của Lục Tân trực tiếp nhìn thẳng vào những ánh sáng đèn pin đang chiếu vào anh.

Bị ánh sáng mạnh chiếu vào thì mắt của người bình thường đều sẽ bị lóe không nhìn rõ nhưng mà mắt của Lục Tân thì lại không như vậy, mắt anh dường như có thể nhìn xuyên qua được luồng ánh sáng mạnh đó.

Dưới ánh đèn pin đang chiếu vào, sắc mặt của Lục Tân hiện lên có vẻ hơi ảm đạm một chút, anh bình tĩnh và nở một nụ cười.

Giọng nói của anh cũng rất nhẹ nhàng, còn mang thêm chút cảm giác vô cùng chân thực, vừa cười vừa nói: “Người này ở thành phố Thanh Cảng phạm tội không nhẹ, bây giờ chúng tôi cũng đã bắt được anh ta rồi, nhưng anh vẫn muốn tạo cơ hội nhân lúc không có ai để giúp anh ta chạy thoát, thậm chí anh còn muốn gây bất lợi cho cả hai người chúng tôi nữa...”

“Cho nên, là anh không xem thành phố Thanh Cảng ra gì, hay ngay từ đầu anh đã không được bình thường vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận