Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 458: Thị trấn Bạch Tháp (1)

Thấy dáng vẻ ghi chép nghiêm túc của Lục Tân, Lão Chu và Tiểu Chu lặng lẽ liếc nhau một cái, không dám làm phiền, cũng không dám nhìn lén.

Bọn họ rất có lòng tin đối với Lục Tân, không chỉ bởi vì bọn họ đã tự trải qua quá trình anh “trị quỷ” mà điều quan trọng nhất là khí chất không giống người thường của Lục Tân. Nhìn người ta đi, sau khi đồng ý chuyện này vẫn không ngẩng đầu lên nhìn, chăm chú viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ bí mật nhỏ, nhìn qua vừa bí ẩn, lại chuyên nghiệp. Vừa nhìn đã biết hoàn toàn không giống với người thường như họ.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nữa.

Đêm qua, đầu xe đã buông tha cho anh ta, hơn nữa cả đêm cũng không có chọn thêm người nào khác. Đây đã là một chuyện nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Bây giờ bọn họ cũng đang nghĩ, buổi tối hôm nay thủ lĩnh xe có thể thành thật nghỉ nơi như tối hôm qua không…

Nếu thực sự cứ tiếp tục như thế thì chẳng khác nào chữa khỏi bệnh đúng không?

“Ùng ục ùng ục. . .”

Mùi thơm trong nồi càng ngày càng nồng, món hầm sắp được rồi.

Lục Tân cũng buông cuốn sổ ghi chép xuống, sau đó cẩn thận bỏ cây bút máy quấn tơ vào trong túi.

Tiểu Chu ở bên cạnh hâm mộ nhìn: “Anh Tiểu Lục thật là một người chu đáo, đến bút máy cũng đẹp như vậy…”

“Lão Chu, Lão Vương, Lão Tôn, Lão Lý. . . Tuổi xe từ năm năm trở lên đến chỗ thủ lĩnh xe tập hợp…”

Ba người còn chưa kịp xới cơm, đột nhiên nghe thấy có người vừa thổi còi vừa hét.

Lão Chu vừa cầm chén lên, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch: “Lần này. . . Lần này lại muốn tra tấn người ta như thế nào nữa?

“Nghĩ gì thế?”

Người thổi còi trừng mắt liếc ông ta một cái: “Lần này là gọi mấy người các ông qua để bàn bạc chuyện quan trọng.”

“Bàn bạc chuyện quan trọng.”

Đầu tiên Lão Chu sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Vậy thì tốt, đi thôi!”

Lục Tân suy nghĩ một chút rồi cũng định đi theo nhưng người phụ trách đó lập tức nhìn lại phía anh, nói: “Người anh em kia, anh đi theo đội xe chúng tôi cũng không ai ý kiến gì. Nhưng lúc chúng tôi bàn bạc chuyện quan trọng mà anh đi theo thì không hay cho lắm.”

Lục Tân suy nghĩ một lát, thấy anh ta nói thế cũng có lý nên khẽ gật đầu: “Được rồi.”

“Anh Tiểu Lục, tôi xới cho anh một bát trước nhé?”

Tiểu Chu ân cần khuyên anh còn cậu ta lại không hề có ý định động đũa.

Lục Tân lắc đầu, nói: “Chờ chú của cậu về rồi cùng ăn đi!”

Mặc dù hai chú cháu người ta đồng ý bao ăn bao ở cho anh nhưng chờ đông đủ mọi người để ăn cơm cùng nhau là phép lịch sự.

“Thế nào rồi chú?”

Tiểu Chu quan tâm hỏi, nhìn thoáng qua thắt lưng của Lão Chu.

“Nhìn cái gì hả? Không có việc gì.”

“Chú là loại người có lỗi với thím sao?”

Lão Chu trừng mắt nhìn cháu trai, nói: “Đầu xe gọi chúng ta qua đó để nói chuyện hành trình, cháu nhìn cháu đi…”

Ông nói xong thì kéo bản đồ qua: “Lúc nãy, người dò đường chạy thêm một đoạn và trở về báo rằng đoạn đỏ này là cây cầu trên sườn núi, đoạn thời gian trước đã bị đất đá sạt lở chôn vùi và sập hơn một nửa. Con đường này chúng ta không thể đi được nữa, nhất định phải tạm thời đổi tuyến đường đi vòng qua.”

“Đường vòng?”

Tiểu Chu lập tức căng thẳng.

Bọn họ lái xe trên hoang dã này, mặc dù thường xuyên đi đường vòng, nhưng cũng rất sợ đi đường vòng.

Đi đường vòng thường thường thể hiện cho một số phiền phức bên ngoài kế hoạch.

“Đúng.”

Lão Chu cau mày, thở dài, nói: “May là chúng ta phát hiện ra sớm, vẫn chưa đi vào đoạn đường đó, đổi sang một con đường khác thì chắc vấn đề không lớn. Chỉ là lần này đi đường vòng, nếu đi qua con đường phía tây kia thì phải đi một vòng rất lớn mới đến được thành phố trung tâm. Hành trình của chúng ta vốn rất dư dả. Năm ngày sau là giao hàng, trên đường vừa đi vừa chơi cũng đến nơi. Nhưng nếu đi đường vòng thì không chắc chắn.”

“Chú thấy, trong vòng năm ngày cũng chưa chắc có thể tới nơi.”

Tiểu Chu lập tức trở nên căng thẳng: “Vậy làm sao bây giờ?”

Đối với đội xe mà nói, có thể giao hàng đúng hạn hay không là một cái vấn đề rất lớn.

Ở một số thời điểm, nếu làm chậm trễ việc giao hàng thì chuyến này coi như không.

Gặp phải một số người khó tính thì người ta trực tiếp không muốn lấy hàng của mình, tính gộp cả hai phía thì phải bồi thường không ít tiền hàng.

“Đầu xe cũng đang suy nghĩ.”

Lão Chu vừa chỉ một khu vực trên bản đồ, cầm bút chì khoanh lại một vòng tròn vừa nói: “Nếu thật sự không được thì đành phải đi xuyên qua con đường đi ngang qua thị trấn Bạch Tháp, sau đó đi thẳng đến phía sau sườn núi. Ở đó có khá nhiều đường lớn, dù thế nào cũng chạy kịp ra đến nơi.”

“Thị trấn Bạch Tháp?”

Tiểu Chu nghe thấy câu này thì vẻ mặt hơi trắng bệch ra, nói: “Đó là một thành phố bỏ hoang, không phải bị đồn thổi là có ma sao?”

“Hả ...”

Lão Chu liếm môi một cái, nói: “Có thành phố bị bỏ hoang nào mà không bị đồn thổi là có ma không?”

Ban đầu ông định răn dạy cháu trai vài câu nhưng nghĩ tới hôm qua hai chú cháu vừa gặp quỷ một lần, trong lòng thực ra cũng hơi sợ hãi, hạ thấp giọng nói: “Những chuyện này chúng ta cũng đã bàn bạc, nhưng đầu xe đã quyết rồi. Sáng mai chị ta sẽ cùng người dò đường đi thăm dò bên trong thị trấn này. Phần lớn chúng ta chờ tại chỗ, sau khi xác định thị trấn kia không có vấn đề gì sẽ thông báo cho chúng ta đi qua.”

“Phải dò đường sao?”

Tiểu Chu nghe vậy cũng hào hứng hơi: “Có những ai đi vậy? Cháu cũng muốn đăng ký.”

Lão Chu nguýt cậu một cái: “Cháu không sợ đầu xe nữa à?”

Tiểu Chu nói: “Ban đêm cháu sợ chị ta, còn ban ngày không sợ…”

Nói xong cậu ta dường như có điều suy nghĩ, nói: “Dò đường phải có xe máy, nhưng cháu không có…”

Chợt cậu ta nhìn về phía Lục Tân: “Anh Tiểu Lục, cho tôi mượn xe máy của anh để chạy một lát được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận