Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 636: Nơi này chính là Vực Sâu (2)

“Quen thuộc là tốt rồi.”

Hạ Trùng nói xong, quay đầu nhìn Lục Tân.

“Nếu như anh lo lắng về sau có sẹo thì không sao. Côn trùng của tôi có thể trị hết cho anh, bóng loáng giống như chưa hề có vết thương.”

“… Đây là chuyện có sẹo hay không có sẹo sao?”

Trong lòng Lục Tân kìm nén đến khó chịu, nhịn không được hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là ác ý giá rẻ nhất và cơ bản nhất trên đời này, bắt lấy hết thảy.”

Hạ Trùng giọng nói không thay đổi trả lời: “Bởi vì giá rẻ, cho nên nhiều nhất, bày ra khắp cái thế giới này, một tầng lại một tầng!”

“Vực Sâu. . .”

Lục Tân thật sâu thở dài, hướng nơi xa nhìn lại.

Chợt phát hiện, bên trong thế giới màu đỏ này cũng có bóng người mờ nhạt và đủ các loại sinh vật kỳ lạ.

Anh thấy ở một số chỗ có những thực vật hình nấm kỳ lạ, cũng thấy bên trong một tòa nhà đổ nát đang bùng cháy có con vật với hình dạng chi tiết giống như nhện, cũng giống như rắn nhìn chằm chằm vào anh.

“Quái vật tinh thần à?”

Lục Tân bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện khác.

Đây không phải là lần đầu anh tiếp xúc với Vực Sâu.

Ở Thanh Cảng, lúc phối hợp với Tửu Quỷ xử lý tổ chức “quê hương chân thật” kia anh đã từng gặp những quái vật tinh thần đó. Mặc dù khác với những gì bây giờ anh nhìn thấy nhưng khí chất của nó rõ ràng rất tương tự.

Vào thời điểm người có năng lực cấp S của Hải Quốc đột ngột tấn công Thanh Cảng, hình như anh đã thấy rất nhiều quái vật tinh thần.

Ban đầu anh tò mò những tinh thần quái vật này từ đâu tới đây, hiện tại bỗng nhiên hiểu rõ.

“Quê hương chân thật và Vực Sâu, đều là chỉ nơi này phải không?”

Anh hỏi vấn đề mà bản thân anh quan tâm nhất.

“Phải nói, quê hương chân thật nằm ngay giữa Vực Sâu, nhưng giữa hai bên không thể đặt ngang bằng nhau.”

Hạ Trùng thấp giọng nói xong: “Giống như thành phố trung tâm ở thế giới này, nhưng thành phố trung tâm cũng không có nghĩa là thế giới này.”

Lục Tân lập tức hiểu rõ, Hạ Trùng rất biết cách ví von so sánh.

“Cho nên, cô dẫn tôi sang đây xem chính là. . .”

Lục Tân tỉnh táo, hiểu rõ ra.

“Là nguồn ô nhiễm lớn nhất trong thế giới này, cũng là chuyện mà chúng ta cần phải lập tức xử lý…”

Hạ Trùng nói xong, vẫn luôn kéo tay của Lục Tân không ngừng đi thẳng về phía trước.

Cảnh vật xung quanh như thật như ảo, chớp mắt lui về phía sau.

Có một số chỗ, Lục Tân giống như là đi tới, nhưng càng nhiều hơn là anh trực tiếp xuyên qua từ giữa nơi đó.

Anh thấy được từng mảnh phế tích, thấy được hài cốt chất cao như núi, cũng thấy được trên đống hài cốt đó có những sinh vật kỳ lạ đang bò qua bò lại với tốc độ nhanh chóng, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn hai người. Chỉ dựa vào dáng vẻ của bản thân nó cũng đủ để khiến con người ta rùng mình.

“Nhìn đi . .”

Cảm giác cũng đã qua mấy giây, Hạ Trùng chợt giơ tay lên, chỉ cho Lục Tân.

Lục Tân chợt ngẩng đầu nhìn lại thì thấy trong không khí biến ảo chập chờn phía trước lại có một tia sáng.

Tia sáng đó rõ ràng là trong suốt, giống như là dưới đáy thế giới đóng băng hướng về phía thế giới bên ngoài quan sát.

Ở trong không khí vặn vẹo bất định của thế giới này, thông qua tia sáng kia có thể cảm nhận được ở bên ngoài có ánh nắng, có ngọn gió mát lành và bóng người thỉnh thoảng lướt qua, giống như bây giờ bọn họ đang nhờ vào trí giác của một người nào đó nhìn xem thế giới chân thật ở bên ngoài kia.

“Là cái này. . .”

Hạ Trùng định giải thích rõ ràng với Lục Tân, nhưng cô chưa kịp nói xong thì chợt lập tức kinh hãi.

Cũng ngay lúc này, hoặc là nói còn sớm hơn Hạ Trùng, Lục Tân chợt cảm thấy một loại cảm giác lạnh lẽo khiến từng sợi lông tơ nổi lên.

Trong nháy mắt anh quay đầu nhìn về một phương hướng. Chỉ thấy trong từng sợi không khí vặn vẹo bắt đầu hừng hực bốc cháy như lửa, chợt những quái vật âm trầm mà vặn vẹo ở xung quanh đều giống như thấy được nhân vật đáng sợ nào đó, ào ào chạy tán loạn khắp bốn phía.

Còn ở phía xa, mơ hồ có thể thấy được một bóng người cao to đang nhanh chóng đến gần.

“Chạy mau. . .”

Hạ Trùng phản ứng lại, bỗng nhiên lôi kéo Lục Tân phóng về con đường cũ.

Trong lúc bọn họ đang chạy, những cánh tay bên dưới vươn ra, đột nhiên càng điên cuồng túm lấy chân của bọn họ.

Những cánh tay này cũng cảm nhận được loại áp lực đáng sợ kia. Chúng nó cũng đang sợ hãi, nhưng chúng nó chạy không thoát cho nên liều mạng túm lấy chân của Hạ Trùng và Lục Tân. Giống như nếu lúc này có thể túm được bọn họ, bắt bọn họ ở lại chỗ này thì có thể làm trong lòng chúng nó dễ chịu hơn một chút…

Cộc.

Trong không khí truyền đến âm thanh chỗ trống chịu đè ép.

Sinh vật ở phía xa xa cũng đang đến gần họ với tốc độ cao, đè ép không gian ở đây biến dạng.

Đôi chân nhỏ của Hạ Trùng chạy kêu lộp bộp lộp bộp.

Dù sao Lục Tân không hiểu rõ, cũng không quen với thế giới này, lúc này bị cô dắt tay thì chạy nhanh như bay.

Con đường vừa rồi bọn họ đi hết tầm một phút, bây giờ chỉ tốn mười mấy giây đã quay về.

Cái giá phải trả chính là những vết thương bị bàn tay vạch ra kia cũng nhiều hơn gấp bảy, tám lần.

Ở trong này, mỗi bước chân đều giống như đi lại trong bụi gai.

Cuối cùng, Lục Tân bị Hạ Trùng lôi kéo về tới nơi lúc đầu bọn họ đi vào. Đột nhiên Hạ Trùng vươn một cánh tay khác ra.

Có một con côn trùng mập mạp tuột xuống từ cánh tay của cô và dùng thân thể tròn vo của nó quấn quanh một chỗ.

Ở chỗ bị nó quấn quanh bắt đầu xuất hiện hình dáng của một cánh cửa.

Hạ Trùng cầm lấy tay nắm cửa dùng sức vặn, cánh cửa kia lập tức bị mở ra.

Nhưng ngay lúc đó, áp lực từ phía sau lưng cũng đạt đến mức cao nhất.

Lục Tân có cảm giác phía sau lưng bị vật gì đó dán sát vào, anh quay đầu lại theo bản năng.

Chỉ thấy trong không khí có một khuôn mặt to lớn ngột ngột xuất hiện, đến gần anh với tốc độ cao.

Khuôn mặt này ảm đạm, cứng đờ, giống như là một cái mặt nạ.

Chỉ là trên khuôn mặt này, vị trí của đôi mắt lại có hai cái lỗ máu me đầm đìa, bên trong là cả rừng cánh tay màu đỏ tươi.

Chúng nó lốn nhốn cào cấu, co quắp đau đớn, tựa như liều mạng chui từ trong hốc mắt ra ngoài bắt lấy Lục Tân.

Sau khi Lục Tân đối diện với gương mặt này, anh nhíu mày một cái.

Gương mặt kia hình như là cảm ứng được cái gì đó, những cánh tay từ hốc mắt chui ra ngoài kia lại chần chừ.

Thậm chí có một ít cánh tay nhanh chống rụt lại trong hốc mắt.

Sự chần chừ này rõ ràng khiến cho tốc độ truy đuổi của quái vật chậm lại một chút.

Nhân cơ hội này, cuối cùng Hạ Trùng cũng lôi kéo Lục Tân nhào ra ngoài theo cánh cửa kia.

“Soạt. . .”

Cánh cửa ở sau lưng đóng lại, Lục Tân lảo đảo một cái sau đó đặt chân vững vàng.

Anh phát hiện ra bản thân mình đã về tới thế giới hiện thực, vẫn là văn phòng trước đó, tất cả những chuyện vừa rồi đều chỉ là giấc mơ.

Nhưng vết thương trên đùi của Hạ Trùng rõ ràng không phải là mơ.

Chằng chịt khắp nơi, máu me đầm đìa, có nhiều chỗ da thịt đều bật lên.

“Chà, mười hai giây. . .”

Giọng của tiến sĩ An vang lên, cô vẫn đang nhìn đồng hồ, nhìn Lục Tân tán dương:

“Lần đầu tiên mà nói thì không tệ.”

“Cuối cùng là cái gì?”

Lục Tân vẫn không trả lời, Hạ Trùng suýt ngã nhào cũng hoảng sợ kêu lên.

“Đúng đó. . .”

Lục Tân nghĩ đến gương mặt kia, cũng không khỏi hoảng sợ, nói: “Quá dọa người.”

Hạ Trùng chợt quay đầu, nhìn vào mặt của anh : “Tôi nói chính là anh…”

“Anh chỉ đi vào Vực Sâu có mười mấy giây, tại sao có thể thu hút sự chú ý của quái vật cấp bậc lãnh chúa?”

“Những quái vật tinh thần đã lên tới cấp bậc này bình thường sẽ chỉ phát động công kích đối với sự vật có thể uy hiếp được nó…”

“Cái này. . .”

Nhìn vẻ hoảng sợ của Hạ Trùng và vị nữ tiến sĩ kia ở bên cạnh dường như đang suy nghĩ, Lục Tân không biết nên trả lời thế nào.

Qua một lúc lây, anh mới thấp giọng nói: “Đây rõ ràng không phải là vấn đề của tôi mà!”

“Cô nên đến hỏi nó. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận