Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1600: Số Năm cuồng bạo lực (1)

Sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều đã có một cuộc sống khác nhau.

Dụng ý của Số Ba, đã không thể rõ ràng hơn.

Là một người bạn học từng có ân oán cũ, khi mình tìm được anh ta, anh ta bằng lòng ra mắt gia đình anh ta cho mình, điều này đã chứng tỏ sự chân thành của anh ta. Do đó, Lục Tân cũng không tiếp tục tập trung vào các vấn đề khác ngoài cuộc gặp gỡ.

Bản thân chỉ muốn tìm Số Ba để trò chuyện, bây giờ, mặc dù hai bên nói chuyện không nhiều, nhưng đã trò chuyện rất thấu đáo.

Viện trưởng già quả thực khá đáng sợ.

Nhưng làm sao mình có thể yêu cầu Số Ba từ bỏ gia đình anh ta để đi theo mình chống lại viện trưởng cũ?

Có lẽ, không đối kháng với lão hiệu trưởng, không ai trong mọi người có thể thoát khỏi khống chế của ông ta, phải không?

Tuy nhiên, Lục Tân sẵn sàng chiến đấu vì họ, bất kể bản thân nhận được sự giúp đỡ nhiều hay ít.

Đây là lời hứa ban đầu của mình, chỉ thế thôi...

"Người như Số Ba cũng đã có gia đình riêng rồi, thật không ngờ..."

Sau khi ăn xong, Số Ba cùng cả nhà hớn hở ra về.

Lục Tân thanh toán hóa đơn, từ chối khéo lời mời nồng nhiệt đến nhà ngồi chơi, thậm chí ở đó qua đêm của vợ Số Ba, anh theo dẫn số Mười Bốn, em gái và Tiểu Thập Cửu đang bế trên tay, lặng lẽ bước đi trên đường phố của Thành phố vệ tinh số một ở Thành phố Khí Thủy.

Đèn đường mờ ảo, mấy người đều có chút xúc động, đặc biệt là số Mười Bốn không ngừng cảm khái.

Đối với cuộc sống hiện tại của Số Ba, học sinh nào cũng có những điều bất ngờ.

"Cậu còn không biết ngại nói..."

Chỉ là trong lòng Lục Tân, mặc dù cũng có cảm xúc tương tự, nhưng khi nghe thấy giọng nói của số Mười Bốn thì lại có chút tức giận.

Số Ba dẫn cả nhà đến lừa anh một bữa cũng đã đành, số Mười Bốn cũng hùa theo, Phật nhảy tường đòi tới 3 đĩa, uống rượu đắt tiền như nước lã, rót cho ba vợ Số Ba uống đến đỏ mặt tía tai, sau cùng còn gói ghém thêm vài món mang đi...

Quá đắt!

"Em cũng không còn cách nào khác mà, anh Chín..."

số Mười Bốn vỗ vỗ cái mông bị đá của mình kêu lên: “Anh không biết vừa rồi ánh mắt Số Ba nhìn em, một chút thân thiết gặp lại bạn học cũ cũng không có, ngược lại có chút u ám nữa, không cùng ba vợ anh ta cho tốt, em có chút lo lắng anh ta sẽ gây rắc rối cho em... Mà này, tại sao ánh mắt Số Ba nhìn em kỳ quái như vậy... Anh Chín, anh không nói với Số Ba là em dẫn anh đến đây đấy chứ?"

"Hửm?"

Lục Tân sửng sốt một chút, sau đó lập tức lắc đầu: "Không có."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."

số Mười Bốn liên tục gật đầu, nghi ngờ nói: "Nhưng em vẫn cảm thấy, Số Ba thật kỳ quái làm sao..."

Nói rồi, ánh mắt có chút cảnh giác: "... Anh Chín, anh nghĩ anh ta như vậy là không có vấn đề gì?"

"Tôi nghĩ không có vấn đề gì..."

Lục Tân biết số Mười Bốn chưa nhìn thấy cảnh tượng Số Ba "thay quần áo", nên bản thân cũng không nhắc đến.

Anh không biết liệu số Mười Bốn có năng lực đặc biệt, có thể nhìn ra bí mật đằng sau vẻ ngoài đẹp trai của Số Ba trong bộ vest và giày da hay không.

Nhưng anh nghĩ thầm, vẫn là khẽ gật đầu.

"Cái này..."

số Mười Bốn hiển nhiên hơi kinh ngạc, hạ giọng nói với Lục Tân: "Không lẽ anh thật sự không nhìn ra sao?"

Lục Tân tò mò nhìn về phía cậu ta, chỉ thấy số Mười Bốn chớp chớp đôi mắt thâm ý.

"Tôi nghĩ, hình như cũng không có gì phải không?"

Lục Tân nhìn ra sự thăm dò của cậu ta, mỉm cười và nói: "Mọi người đều phải mặc quần áo, không phải sao?"

"Trên thế giới này, cũng có không ít người khoác xác động vật lên người mà..."

"Số Ba, còn thuộc người ăn mặc khá đẹp..."

số Mười Bốn đột nhiên ngẩn ra, một lúc sau, sắc mặt dần dần trở nên kinh ngạc hơn một chút.

"Thật khó hiểu, cảm thấy những gì anh nói có lý là thế nào nhỉ..."

Bởi vì đều đã uống say, nên chiếc xe đậu bên cạnh nhà hàng cao cấp này không thể lái được.

Dưới sự lãnh đạo của Lục Tân, mọi người chỉ đành phải tìm một khách sạn gần đó để ở.

Chỉ là chuyện bất lực lại xảy ra, nhà hàng Số Ba tìm đến là nhà hàng cao cấp nhất toàn Thành phố vệ tinh số một.

Mà chỗ ở bên cạnh nhà hàng này cũng rất cao cấp và cũng đắt tiền.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, thực sự không thể tìm thấy một khách sạn nhỏ cho hai người với giá mười tệ.

Vì vậy, Đám người Lục Tân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến một khách sạn gần đó, có vẻ là khách sạn từ trung cấp đến cao cấp, đặt một phòng gia đình.

Ba trăm tệ một đêm, Lục Tân trả.

Tiêu phí tối nay: Chi phí bữa ăn 6801 tệ.

Tiền phòng 300.

"Anh Chín, anh bây giờ đúng là giàu có rồi..."

Đối mặt với lời khen ngưỡng mộ của số Mười Bốn, Lục Tân cũng chỉ có thể lặng lẽ đáp một câu "tạm thôi", rồi bắt đầu chuyển đồ đạc.

Dù sao cậu ta nói thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không đặt phòng riêng cho cậu ta.

Lục Tân mang vali, túi du lịch và hộp vệ sinh cá nhân.

Tiểu Thập Cửu mang theo máy lọc nước, thuốc lá của Lục Tân và hộp giày.

số Mười Bốn ôm bụng mình.

Em gái không khác gì người bình thường, vì đi đứng và nói chuyện đều ổn.

Để cô ngồi ăn với gia đình Số Ba một lúc, miễn cưỡng còn được, nhưng một khi hành động, sẽ lộ tẩy.

Do đó, tại thời điểm này, cô vẫn ở trạng thái người bình thường không nhìn thấy.

Trong lúc đám người Lục Tân đi vào khách sạn, trong khoảng thời gian cực ngắn, khách sạn này đã đón ba đợt khách, ngoài ra còn có bốn nhóm người cùng vào ở trong mấy khách sạn xung quanh, hoặc ngồi vào vị trí bên cửa sổ trong quán bar đối diện.

Hoặc lẻn vào tòa nhà đối diện chờ cơ hội.

Một số thô lỗ, một số man rợ, một số đầy sát khí lạnh lùng, một số tinh vi như máy móc.

Có người sẵn sàng tìm cơ hội thích hợp, có người kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, có người chỉ đang quan sát.

Xung quanh khách sạn nhỏ mơ hồ trở nên náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận