Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1300: Công việc của số tám (2)

Nói đến đây, anh ta hơi hơi lắc đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Lục Tân càng ngày càng nhiều hơn, anh không nhịn được muốn hỏi thêm những vấn đề khác.

Nhưng đúng lúc này, số tám ngẩng đầu lên, nhìn về phía chếch chéo đằng trước, nói khẽ: “Chúng ta sắp tới nơi rồi.”

Lục Tân nhìn anh ta một cái, tạm thời gác chủ đề này lại.

Anh nhìn theo hướng anh ta nhìn thì thấy ở chếch chéo phía trước, khoảng trời tối om cuối cùng cũng sáng lên.

Dựa vào khoảng cách để ước lượng thì chắc còn khoảng bốn mươi, năm mươi phút chạy xe nữa.

Anh mở bản đồ trên kính mắt, phát hiện chỗ đó hẳn là một điểm tập trung của núi Tiểu Dã.

Theo thông tin trong tài liệu thì chỗ này tập trung khoảng 20 nghìn người, bình thường sinh sống bằng việc tìm kiếm chất thải và làm giao dịch ngầm.

Điểm tập trung như thế này có rất nhiều ở nơi hoang dã.

Số tám cố ý chạy tới đó làm gì?

Chẳng lẽ anh ta cũng có mặt hàng lén lút nào đó cần bán đi ở chợ của bọn họ?

“Ở đó, có một người tự xưng là tướng quân núi Tiểu Dã, nhưng thực ra là một thôn trưởng.”

Số tám chủ động giải thích: “Ở vùng hoang dã có không ít nhân vật mạnh, không hung ác tàn nhẫn thì rất khó sinh tồn, vị tướng quân núi Tiểu Dã này chính là một người rất thích nghi với cuộc sống ở đây. Khác với những người vốn sống ở vùng hoang dã muốn vào ở trong thành phố Cao Tường, ban đầu hắn sống ở thành phố Cao Tường nhưng phạm tội nên trốn khỏi thành phố Cao Tường, cuối cùng lưu lạc đến đây.”

“Cuộc đời của hắn không chỉ không trở nên tồi tệ vì chuyện này mà thậm chí còn nhờ thế trở nên muôn màu muôn vẻ.”

“Bẩm sinh hắn đã rất thích nghi với cuộc sống mạnh được yếu thua, lừa gạt lẫn nhau ở vùng hoang dã.”

“Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, hắn đã leo lên được chức vụ đội trưởng đội tìm kiếm chất thải của núi Tiểu Dã, sau đó nhân lúc tướng quân già của núi Tiểu Dã ốm nặng, hắn dùng gối làm đối phương ngạt thở chết, giết chết toàn bộ cả nhà già trẻ gái trai và thuộc hạ của tướng quân già rồi đem cho lợn ăn.”

“Từ đó trở đi, hắn trở thành tướng quân núi Tiểu Dã.”

“Do lớn lên ở thành phố Cao Tường hơn nữa gia cảnh vốn không tồi nên hắn hiểu rất rõ quy tắc ở thành phố Cao Tường, móc nối được với một số quan chức có thế lực lớn, bao gồm cả người ở Thanh Cảng, âm thầm tiêu thụ tang vật cho bọn họ và xử lý một số việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.”

“Nhìn bề ngoài thì công việc chính của hắn là tiêu thụ tang vật nhưng trên thực tế, hắn chủ yếu làm cướp.”

“Cho tới hôm nay, sở dĩ không có nhiều tin tức liên quan tới chuyện hắn cướp bóc của các đội buôn ở vùng hoang dã là vì hắn cẩn thận.”

“Hắn cẩn thận, cho nên xưa nay không để ai sống sót.”

“Cho dù là phụ nữ xinh đẹp khiến hắn động lòng, hắn cũng sẽ chơi xong giết ngay.”

Nghe số tám kể, Lục Tân càng ngày càng cau chặt mày.

Không thể nghi ngờ, số tám đang nói về một người xấu.

Chuyện người này làm cho dù chỉ có một nửa là sự thật cũng thực sự có thể nói là tội ác ngập trời.

Nhưng số tám tới đây...

“Đây chính là nghiệp vụ của tôi...”

Lúc Lục Tân nghĩ đến đó, số tám cười, chủ động mở miệng: “Tôi tới phán tội hắn.”

Không đợi Lục Tân kịp hỏi, số tám đã dừng xe lại, từ đây đã có thể nhìn thấy cổng điểm tập trung của núi Tiểu Dã ở đằng xa.

Số tám mở cửa xe, mặc áo vét của mình vào, sau đó xách chiếc va li xách tay màu đen anh ta luôn mang theo người, đi cùng với Lục Tân tiến tới cổng của điểm tập trung đó, từ đằng xa đã có thể nhìn thấy lính gác ôm súng bên ngoài điểm tập trung.

“Ai đấy?”

Nhìn thấy có xe chạy xuyên màn đêm tới, bọn lính gác đã sớm có đề phòng, thấy người đi về phía bọn họ, bọn họ lập tức chĩa sũng.

“Chào mọi người, tôi là người thi hành của tòa án Ngọ Dạ, Hứa Kinh.”

Số tám tới cổng ra vào của điểm tập trung, thẳng thắn nói ra thân phận của mình, đồng thời nở nụ cười, lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho bọn họ xem.

Lục Tân để ý thấy trên tấm danh thiếp màu đen ấy không hề có bất kỳ nội dung nào, hoàn toàn trống trơn.

Nhưng toàn bộ bọn lính gác cầm súng đều bị tấm danh thiếp đó thu hút.

Sau đó ánh mắt bọn họ có phần mơ màng, từ từ tránh đường.

Số tám cứ thế đi thẳng vào trong điểm tập trung, tiến về phía tòa biệt thự ở tận cùng bên trong điểm tập trung của núi Tiểu Dã.

Trên đường hễ gặp ai hỏi, anh ta lập tức chìa danh thiếp ra, bất kể là ai cũng đều nhường đường cho anh ta ngay lập tức.

Sau khi họ đi qua, nhưng người đó tỉnh táo lại, nhưng dường như hoàn toàn không nhờ đã gặp họ.

Họ vừa nói chuyện phiếm vừa đi, tốn không đầy mười phút, họ đã tới được biệt thự của vị tướng quân núi Tiểu Dã này, sau đó anh ta bảo bảo vệ mở cửa, đi thẳng vào trong đại sảnh, leo lên cầu thang gỗ kêu cọt kẹt, đi tới trước một chiếc giường lớn.

Số tám để chiếc va li đen xuống, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là các vũ khí đẹp mắt như thể các tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt được sắp xếp chỉnh tề.

Chẳng hạn như con dao mỏng dài sắc bén sáng như bạc, cặp móc câu nhọn làm bằng inox đặt trong chiếc hộp nhung màu đỏ đen có đường vòng cung đẹp mắt, chất lỏng sặc sỡ nhiều màu trông rất đẹp, một bó dây kẽm gai dài mảnh, vân vân...

Số tám cởi áo vét, đeo găng tay cao su màu trắng vào.

Đối mặt với người đàn ông nằm trên giường, hoàn toàn không biết gì cả, anh ta cười nói với Lục Tân: “Hiện giờ, tôi sẽ bắt đầu làm việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận