Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1391: Ác niệm của Lục Tân (2)

“Vù vù.”

Người cầm kiếm dường như cũng cảm nhận được dụng tâm hiểm ác của Lục Tân, lại cảm nhận được sự điên cuồng của anh.

Phương thức làm ô nhiễm của người cầm kiếm vẫn luôn là tấn công, cho nên khi nó gặp phải đối thủ, cũng thường thường đều là phòng thủ. Nhưng mà nó không ngờ tới, khi nó gặp Lục Tân, đối phương trước tiên không có phòng thủ gì, cho dù khi nó quay thanh kiếm xét xử về phía anh, anh cũng không có phòng thủ, thà bị thanh kiếm xét xử đâm xuyên qua tim, cũng muốn giữ lại cổ họng mình trước.

Anh không có tuân theo phương thức chiến đấu bình thường.

Mà lựa chọn để bản thân mình chịu đựng ô nhiễm, đồng thời phát động tấn công với nó.

Rất công bằng.

Từ lượng cấp tinh thần có thể nhìn ra được, đối phương yếu hơn so với mình. Cho dù có tăng thêm nhiều ác niệm Lục Tân như vậy, lượng cấp tinh thần vẫn yếu hơn với mình, nhưng mà cũng không biết tại sao, trực giác người cầm kiếm cảm nhận được nguy hiểm, không muốn tiếp tục chống đỡ nữa.

Vì vậy trong con ngươi màu xám tro của nó đột nhiên lóe lên một tia sáng lạnh lùng, cơ thể to lớn bỗng nhiên sụp đổ.

“Rào.”

Sau khi cơ thể to lớn của nó sụp đổ, bộ phận mà bàn tay tái nhợt của Lục Tân đang nắm lấy, bỗng nhiên bắn về phía Lục Tân.

Lực lượng to lớn khiến anh cũng không nhịn được mà lùi về phía sau, thanh kiếm xét xử mục nát kia cũng trong nháy mắt bị cắt ra từ giữa một nửa, theo quán tính xuyên qua cơ thể Lục Tân, giống như khối thịt bị tăm xỉa răng cắm vào giữa, lực lượng to lớn rất nhanh đã bị ngã ra ngoài.

Ước chừng lùi về sau khoảng mấy chục thước dưới sự giúp đỡ của em gái anh mới có thể miễn cưỡng đứng vững vàng trên mặt đất

Mà trước mặt anh, cơ thể người cầm kiếm sụp đổ dẫn đến thay đổi đáng sợ.

Rung động kịch liệt với tinh thần hỗn loạn, xen lẫn nhau giống như xảy ra động đất vậy.

Cơ thể người cầm kiếm sụp đổ, cũng dẫn đến vùng đất đó sụp đổ. Một khối đất từ từ rơi xuống, giống như trực tiếp đánh xuyên qua địa cầu. Một ngọn núi nhỏ như vậy, đột nhiên bị đánh mất, khiến chỗ bọn họ trở thành một vực sâu không nhìn thấy đáy.

Ánh lửa chói mắt bắt đầu chạy trốn từ dưới mặt đất.

Cơ thể người cầm kiếm lại bắt đầu thành hình một lần nữa. Đối diện với Lục Tân, áo giáp màu đen ngưng tụ chân thực, cơ thể to lớn đứng dưới vầng trăng máu, thanh kiếm xét xử đã gãy lìa một nửa, bất lực cầm ở trong tay. Con ngươi màu xám tro dưới nón sắt càng sáng hơn, bắn ra tia sáng uy nghiêm. Chẳng qua là nếu như nhìn kỹ lại, có thể khiến cho người ta cảm giác, con ngươi đó đần độn giống như người chết vậy.

“Tòa án Ngọ Dạ, xét xử tất cả những tội nghiệt.”

Trong ngôi nhà cao lớn phía sau người xét xử, bỗng truyền ra một giọng nói xa xôi, giống như có vô số người đồng thanh hét lớn ra.

“Rào.”

Trong nháy mắt, khi những giọng nói kia vang lên, ánh sáng trong con ngươi của người cầm kiếm bỗng sáng ngời một cách vô cùng, chiếu thẳng trong màn đêm tối.

Những chỗ mà ánh mắt người cầm kiếm bao phủ, tất cả đều bắt đầu trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt tạo ra cảm giác không chân thật.

Ở sau lưng nó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tòa kiến trúc màu đen to lớn, nhìn giống như là bị che phủ trong bầu trời đêm, ngay cả vầng trăng máu trên trời cũng chỉ có thể rũ xuống thật thấp, nhưng vẫn bị che đi một nửa ánh sáng.

“Phần phật, phần phật.”

Kiểm xét xử trong tay nó bỗng nhiên bị kéo về phía mặt đất.

Sau khi chạm xuống đất, đất đai bỗng nhiên bẻ tan tành, từng khối đất không ngừng sụp đổ xuống, ánh lửa chói mắt bắn lên vết rách to lớn như mạng nhện vậy, bắt đầu kéo dài về xung quanh. Thậm chí cả xung quanh đám người Lục Tân cũng đều xuất hiện vết rách như vậy, khiến cho người ta cảm giác nền đất giống như biến thành một tấm mạng nhện, mà đám người Lục Tân thì ở trung gian tấm mạng nhện đó.

“Xào xạc xào xạc”

Trong từng vết rách bỗng vang lên những âm thanh huyền ảo.

Giống như có ngọn lửa cháy mạnh trong những vết nứt đó, vô số những sinh vật quái dị đang leo lên.

Hai tay bọn họ chính là một sợi dây xích đang không ngừng sinh trưởng, rất nhanh bàn tay hình còng tay đã leo lên trên mặt đất.

Còn có một mặt người hình quả cầu sắt, trên mặt mọc vô số đinh nhọn.

Cũng có một quái vật ngã ở trên giường, cơ thể lộn một vòng trên mặt đất xương sườn giống như đang bị trói lại không ngừng mở ra rồi lại khép lại,

Cũng có điện ghế quái nhân, trên đầu cắm vô số những dây cáp điện, thỉnh thoảng còn phóng ra tia lửa.

Có cả chém nhau người, cơ thể chỉ còn một nửa một, nửa người dưới bị phân thây tứ chi.

Còn có người móc mắt đang đi bộ, lảo đảo sờ hết chỗ này đến chỗ kia, trong hốc mắt không có con ngươi, chỉ có một cái động màu đen.

Hi... Hi...

Ha... ha... ha !

Mùi máu tanh nồng đậm và gỉ sét đang bị thiêu đốt, hương vị tương phản hòa lẫn vào với nhau.

Bọn họ giống như có hình dạng của sinh mạng mình.

Ánh mắt vừa quái dị, lại vừa tham lam, kinh ngạc, vui mừng, hưng phấn, kích động bò về phía đám người Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận