Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 986: Bàn tay phía sau bức màn (1)

Công việc mới là quan trọng nhất...

Ôm theo suy nghĩ đơn giản đầy thuần túy này, Lục Tân vươn tay một cái đã bắt được những sợi tơ hư vô mờ mịt phía sau Black Jack, sau đó kéo mạnh, những sợi tơ vốn không tồn tại bằng vật chất, mà giống như là ảo giác do chiết xạ ánh sáng tạo thành.

Nhưng khi Lục Tân duỗi tay ra lại có thể thật sự cầm được chúng, sau đó sử dụng sức mạnh kéo mạnh về phía mình.

“Tách tách...”

Sợi tơ lập tức căng thẳng tắp.

Tựa như từ sâu trong vực sâu, nơi cuối cùng của sợi tơ, có một thứ gì đó bị Lục Tân kéo lại đây.

Cảm giác nặng trĩu giống như sợi tơ buộc vào ngọn núi.

Lục Tân nắm sợi tơ mảnh kéo mạnh, chỉ cảm thấy đầu bên kia cực kỳ nặng, đứng yên bất động.

Anh hơi nhíu mày, rồi ra thêm chút sức lực nữa.

Ầm ầm!

Trong thế giới vực sâu đều rung lên bần bật, tựa như xảy ra động đất, những ngôi nhà cao tầng vỡ nát đồng loạt đổ sập, mặt đất nứt toác ra những vết nứt đáng sợ, trong thế giới này, tất cả quái vật tinh thần ở bốn phương tám hướng đều nằm trên mặt đất, run như cầy sấy.

Ở phía xa, dường như có thứ gì đó thật sự bị Lục Tân kéo gần lại.

Sương mù màu đỏ tươi dày đặc đến mức gần như không hòa tan được rung động giống như nước suối, nhanh chóng tản ra, rồi dần dần phai nhạt.

Từng tầng từng tầng bụi mù kỳ quái che khuất thế giới phế tích trống rỗng không có ánh trăng.

Lục Tân tiếp tục dùng sức kéo nó về phía mình.

Sương mù tràn ngập càng lúc càng dầy, tung bay hết đợt này đến đợt khác.

Giống như là có con quái vật khổng lồ không rõ hình dạng nào đó ở dưới biển sâu càng lúc càng trồi dân lên mặt biển.

Sau làn sương đỏ, cuối cùng cũng có một cái bóng dẫn dần xuất hiện từ sâu trong bóng tối, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.

Đợi đến khi sương đỏ càng ngày càng loãng, con quái vật khổng lồ phía cuối sợi tơ cũng dần xuất hiện, chỉ thấy nó có hình dạng một con mãng xà thật lớn, chiều cao ít nhất cũng tới mấy trăm mét, cả cơ thể khổng lồ của nó xuất hiện trong thế giới đã bị tàn phá, chỉ cần cử động một chút cũng có thể làm những tòa nhà đã sắp đổ sập tan tác thành từng mảnh nhỏ, trên mặt đất xuất hiện từng cái hố sâu hoắm…

Lục Tân hưng phấn, ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt xuyên qua đám sương mù càng lúc càng mỏng, cuối cùng đã rơi xuống trên người con quái vật kia.

Đó đúng là một con mãng xà to lớn, có thân hình to cao như tòa nhà, và cái đầu to như một khu dân cư, đám vảy trên người sắp lớp cực kỳ tinh tế, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì phát hiện những cái đó không phải vảy, cũng không phải lông tóc, mà là từng móng tay màu đen, nó giống như gai ngược xếp lớp trên người con mãng xà, một bàn tay đều nắm chặt lại, nắm chặt những sợi tơ tỏa ra xung quanh.

Trong lúc bị Lục Tân mạnh mẽ kéo đến gần, nó tựa như mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.

Phía sau sương mù, cái đầu hình người quay phắt lại, hai mắt mệt mỏi từ từ mở to, ánh mắt lạnh lẽo giống như điện.

Khi ánh mắt này chạm phải tầm mắt Lục Tân.

Giống như là hai làn sóng tinh thần cực mạnh đâm sầm vào nhau, từng vòng gợn sóng dần khuếch tán ra.

Xung quanh tâm điểm, có vô số quái vật tinh thần nằm trên mặt đất lập tức bị tầng tầng lớp lớp gợn sóng đánh tan thành mảnh nhỏ.

Mặt đất xuất hiện vết rách, hơn nữa giống như bánh mì kéo dài, xuất hiện từng phần đứt gãy gấp khúc.

“Ha ha ha ha...”

Vào lúc tinh thần trùng kích đánh vào nhau và dần tan đi, dường như hạt màu đen trong ánh mắt Lục Tân đã trở nên bình tĩnh hơn chút.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Lục Tân bỗng nhiên càng phấn khích hơn.

Bàn tay luân phiên dùng sức kéo mạnh sợi tơ trong tay.

“Soạt.”

Cùng lúc đó, ánh mắt của cái thân hình khổng lồ không cách nào hình dùng này lập tức trở nên lạnh băng.

Nó cảm nhận được sức lôi kéo cực mạnh, vì thế nó quay đầu lại nhìn Lục Tân bằng ánh mắt âm trầm lạ thường, đột nhiên trong lúc đó, nó đưa ra một quyết định quan trọng, ở một vị trí cơ thể nào đó của nó, có một bàn tay đang nắm lấy sợi tơ mà Lục Tân đang kéo, nhưng đột nhiên cái bàn tay trên cơ thể nó từ từ tróc ra, rồi có một bàn tay rơi xuống.

Tay Lục Tân hụt mất một nhịp, anh lùi về sau vài bước, vẻ mặt hơi phẫn nộ.

Sau đó anh lại đi nhanh về phía trước, đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng về con quái vật trong màn sương mù màu đỏ.

Những hạt màu đen trong mắt anh run lên bần bật, tựa như đã trở nên điên cuồng.

Mà trong ánh mắt của anh, sau khi quái vật khổng lồ để tróc bàn tay nắm sợi tơ ra thì cả người có vẻ như trở nên thong thả hơn, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, trên khuôn mặt người vốn ngập tràn mệt mỏi của nó lúc này đã trở nên cực kỳ tỉnh táo.

Khi cả người nó bị bao phủ trong một lớp sương mù màu đỏ, nó từ từ rũ đầu xuống.

Trông giống như đang hành lễ với Lục Tân.

Nhưng sau khi hành lễ xong, nó lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tân nở một nụ cười lạnh lẽo.

Rầm rầm rầm…

Rất nhanh, cơ thể to lớn của quái vật đã ẩn nấp phía sau lớp sương màu đỏ, hoàn toàn không còn bóng dáng.

Lục Tân đứng ở bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn về hướng nó biến mất.

“Anh... Anh đơn binh...”

Cùng lúc đó, phía sau anh có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Là Hàn Băng.

Sắc mặt cô ấy đã tái nhợt, gần như không còn chút máu, phải cố hết sức mới khẽ cất được tiếng gọi.

Cô ấy là người bình thường bị kéo vào vực sâu.

Ở trong vực sâu này mấy chục giây, cô ấy đã hoàn toàn không thở nổi, cả cơ thể bị nỗi sợ hãi bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận