Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1695: Đứa nhỏ chưa trưởng thành tức giận (4)

Lục Tân châm thuốc, đang nhìn ngắm xung quanh, không tìm được gạt tàn, vì vậy thuận tay cầm một cái hộp bên cạnh lên, đặt ở trong tay.

Đó là nắp hộp đựng trang sức của Hắc hoàng hậu.

Tàn thuốc lá bắn vào trong nắp hộp, Lục Tân cũng theo động tĩnh này mà thoáng rơi vào trầm tư.

Sau đó, anh gật đầu: “Tất nhiên, đó là người nhà của tôi…”

Chẳng qua chỉ là một câu trả lời hết sức bình thường như thế, lại nhất thời khiến cho bên trong ánh mắt của Hắc hoàng hậu xuất hiện một ánh sáng phức tạp.

Đôi môi bà ta run rẩy, thật lâu sau mới thấp giọng lên tiếng:

“Tôi thực, thực sự không bằng chị…”

Lục Tân cười gật đầu, nói: “Đó là lẽ tất nhiên.”

Hắc hoàng hậu không còn nói thêm gì nữa.

Phải thừa nhận, họ hàng thân thích gặp lại nhau, nói chuyện trời bể mở màn cũng không được hay cho lắm.

Thế nhưng cũng phải nói, trước kia mẹ cũng không quá thích bà ta, cha cũng vừa mới ngừng hành hung bà ta một thời gian thôi, hơn nữa vị họ hàng này bình thường cũng không hay lui tới nhà anh cho lắm, còn thường xuyên nảy ra ý xấu với nhà anh, những lời này tùy ý một chút chắc cũng không có gì chứ?

Mà quan trọng hơn chính là, bản thân anh bây giờ, quả thực có tư cách ở trong bất cứ tình huống nào, trước mặt bất kỳ người nào, tự do tự tại, nói ra bất cứ lời gì trong lòng mình…

“Cậu sẽ giết tôi sao?”

Trong lòng Hắc hoàng hậu chợt xuất hiện một câu nói như thế.

Thế nhưng, dựa trên tính cách của bà ta, chắc chắn không thể hỏi ra câu này, cho dù hiện tại rơi vào tình huống này.

Vì vậy, trong lúc giữa những ngón tay của Lục Tân tản mát nào là khói sương, biểu cảm của bà ta biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn trở nên cứng rắn.

“Tôi không có sức mạnh chống lại cậu…”

Bà ta dừng lại một chút, trong ánh mắt dường như mang theo chút khiêu khích, nhìn về phía Lục Tân: “cho nên, cậu muốn làm gì?”

Lục Tân cũng đang suy nghĩ, nghe thấy lời của hắc hoàng hậu, anh mới nhẹ giọng nói: “Tôi còn có một câu hỏi muốn biết.”

“Câu hỏi?”

Trên khuôn mặt của Hắc hoàng hậu, vẻ kiêu ngạo như chợt nhiều hơn một chút.

Bà ta thích dáng vẻ người khác cầu cạnh mình, cho dù đối phương chỉ hỏi một câu hỏi, hay đang khẩn cầu mình ban cho gì đó.

Vì vậy, biểu cảm của bà ta trở nên hết sức kiêu ngạo: “Bởi vì chị đã qua đời, không có ai tiếp tục dẫn dắt cậu trên con đường phía trước nữa.”

“Cho nên, cậu muốn hỏi tôi, làm thế nào mới có thể đi lên ngai vàng?”

Lục Tân hơi ngẩn người một chút.

Nghe thấy hai chữ “ngai vàng” trong câu nói của Hắc hoàng hậu, anh thậm chí còn có chút buồn cười.

Có điều, ở trước mặt vị họ hàng này, anh vẫn cố gắng nhịn cười lại, sau đó hơi hơi lắc đầu.

“Không phải.”

Anh nghiêm túc nhìn về phía Hắc hoàng hậu, nói: “Điều tôi muốn biết là, điều mà mẹ mong muốn là gì…”

Hắc hoàng hậu lập tức trở nên ngây ngẩn cả người.

Lục Tân nhẹ nhàng hắng giọng, giải thích: “Mẹ vẫn luôn rất mệt mỏi, bà ấy lo lắng con đường tôi đi sẽ không chính xác, giống như…”

Nói tới chỗ này, anh nhìn đứa trẻ màu đen xương cốt đều đã nứt ra bên cạnh một chút trước.

Dừng lại một chút, mới tiếp tục nói thêm:

“Giống như người này.”

“Cho nên, thời điểm bà ấy ở cùng tôi, sẽ rất ít nói đến những điều này, sợ tâm trạng của tôi không chịu nổi, không thể dùng trạng thái tốt nhất mà bước tiếp, cho đến khi bà ấy tạm thời rời đi, tôi mới phát hiện có rất nhiều chuyện bà ấy đã làm, hiểu được những sắp xếp mà bà ấy để lại…”

“Thế nhưng, bà ấy một lòng vì cái nhà này, vì chúng tôi mà lo lắng, nhưng lại bỏ quên chính mình.”

“Cho nên, tôi muốn biết, con người bà ấy… rốt cuộc thứ mà bà ấy mong muốn là gì?”

Dù sao cũng là một người biết xấu hổ, cho nên có mấy lời Lục Tân cũng không thể nói quá rõ.

Mẹ anh là một nhân vật vô cùng phức tạp.

Bà ấy là một vị chung cực, hay là một người phụ nữ, hay là một người mẹ hết lòng vì trách nhiệm của bản thân trong cái nhà này.

Rốt cuộc thì, thứ mà bà mong muốn, là điều gì chứ?

Vấn đề này, rốt cuộc cũng không thể hỏi cha hay là em gái được.

Hắc hoàng hậu nghe xong câu hỏi nghiêm túc của Lục Tân, vừa có chút cảm động, lại vô cùng khổ sở, thân thể bà ta khẽ run rẩy đứng lên.

Ngồi ở đối diện bà ta, Lục Tân thậm chí có thể cảm nhận được rất rõ ràng, trên người bà ta dâng trào một loại cảm xúc gọi là hâm mộ sâu đậm cùng ghen tị tận cùng, đó chính là loại cảm giác hâm mộ đến tận xương tủy của một người phụ nữ kiêu ngạo với một người phụ nữa khác, vô cùng phức tạp.

“Ta thực sự không bằng chị ta…”

Qua thật lâu sau Hắc hoàng hậu mới mở miệng thật khẽ, dường như không ý thức được, những lời như thế này bà ta đã từng nói rồi.

“Tôi cũng không biết điều mà chị mong muốn là gì, bởi vì tôi vẫn luôn không hiểu những hành động của chị ta…”

“Thế nhưng, tôi biết, thân là một vị chung cực, chị đang theo đuổi điều gì…”

“Phá vỡ luân hồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận