Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1040: Giết chết thành phố này (1)

“Cái gì?”

Lục Tân nghe xong, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhanh chóng cho Hàn Băng một ánh mắt với ý dò hỏi.

Hàn Băng đã sớm muốn nói chuyện này cho Lục Tân rồi, bèn thấp giọng thở ra một tiếng, nói: “Nhà ông ấy xảy ra chút chuyện.”

“Sau khi xử lý sạch sẽ nguồn lây nhiễm đặc thù của thành phố này xong, chúng tôi bèn dựa vào số lượng cấp dưới cùng với sức ảnh hưởng của ông ấy mà giúp thành phố này duy trì an ninh trật tự, hơn nữa còn xử lý sạch sẽ chiến trường bên thành phố chủ chốt kia, để tránh có thứ gì đó tàn dư còn lại, tạo thành kết quả không tốt. Không thể không nói, lần này Đàn Gia thực sự đã góp công rất lớn, rất dễ dàng mà khống chế được tình hình trong thành phố, để cho chúng ta đều có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi……”

“Nhưng cũng đúng lúc này, Đàn Gia muốn mời chúng tôi đến nhà của ông ấy, nơi vốn nằm gần khu vực đó, sau đó thì phát hiện chuyện xảy ra.”

Nói tới đây, cô cũng thấp giọng than một tiếng: “Lúc này mới phát hiện, toàn bộ người nhà của ông ấy, đã……”

“Ai……”

Nói tới đây, vẻ mặt của Hàn Băng dường như cũng có chút ảm đạm, khẽ thở dài: “Sự lây nhiễm của thành phố Hắc Chiểu là do được truyền lưu bởi sức ảnh hưởng của Hắc Thảo, người nào càng chịu sự chi phối của Hắc Thảo nghiêm trọng, thì sự lây nhiễm mà người đó phải chịu cũng càng sâu sắc, tôi không biết Đàn Gia có từng nhắc nhở người nhà của ông ấy là đừng đụng tới thứ này hay là không, thế nhưng, người nhà của ông ấy, bao gồm cả con cái của ông ấy, vậy mà người nào cũng phải chịu ảnh hưởng sâu sắc của thứ này.”

“Hơn nữa, vốn dĩ bọn họ còn ở thành chính, cho nên càng chịu ảnh hưởng sâu sắc hơn nữa.”

“Tóm lại, khi chúng tôi đi đến nhà của ông ấy, người nhà của ông ấy, chỉ còn sót lại một người vợ cả, nhưng cũng đã phát điên rồi.”

“Bà ta vừa thấy mặt ông ấy thì đã chỉ trích ông ấy hại chết cả nhà, cầm dao nhỏ đuổi giết ông ấy…”

Tuy rằng dường như Hàn Băng không đành lòng trực tiếp nói ra, nhưng Lục Tân cũng đã có thể hiểu ra đại khái toàn bộ mọi chuyện.

Anh không khỏi hơi hơi nhíu mày: “Nguyên nhân từ đâu?”

Bởi vì sự lây nhiễm này mà thành phố Hắc Chiểu đã có rất nhiều người chết và bị thương, thế nhưng lại có rất ít chuyện người chết tập trung vào một điểm như thế này…

Làm sao mà cứ cố tình rơi trên đầu của Đàn Gia chứ?

“Tôi đã điều tra bước đầu rồi.”

Giọng nói của cô ấy hơi thấp một chút: “Phòng thí nghiệm của Đàn Gia đã chế tạo ra được một sản phẩm có độ tinh khiết rất cao.”

“Ông ấy không tin người khác, bèn trộm giấu ở trong nhà của chính mình. Tôi dò hỏi cấp dưới của ông ấy, biết được ông ấy thường xuyên làm như vậy, bởi vì vốn dĩ ông ấy cực kỳ tin tưởng người nhà của mình, cũng đã liên tiếp dặn dò người nhà đừng có đụng tới mấy thứ này, cũng chỉ có người vợ cả của ông ấy có được chiếc chìa khóa duy nhất thôi. Nhưng điều mà ông ấy không thể ngờ tới đó chính là, vào thời điểm mà nguồn lây nhiễm nghiêm trọng nhất, cho dù là vợ cả của ông ấy cũng không thể duy trì được sự tự chủ.”

“Cuối cùng khi ông ấy đến kiểm tra két sắt, thứ ở bên trong đã sớm không còn rồi.”

“Anh có thể tưởng tượng, một đám người vốn chịu ảnh hưởng từ lây nhiễm cực kỳ nặng nề, lại cùng ở trong một chỗ, hậu quả……”

Nghe cô ấy nói đến chỗ này, Lục Tân đã hiểu được hầu như toàn bộ tiền căn hậu quả rồi.

Cho dù là anh, cũng cảm thấy tất cả những chuyện này có chút không thể tưởng tượng được.

Có điều, sau khi nghe Hàn Băng giải thích xong, cuối cùng anh cũng đã hiểu ra, vừa rồi bản thân mình nhìn thấy, một Đàn Gia với đôi mắt đỏ như máu, cùng với vẻ mặt vặn vẹo đau đớn khôn cùng kia rốt cuộc là chuyện như thế, trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng trong lúc nhất thời không có cách nào đưa ra lời đánh giá về chuyện này.

“Sau khi phát hiện chuyện đó, dường như Đàn Gia cũng phát điên lên mất rồi……”

Hàn Băng trầm mặc một chút, mới nhẹ giọng thở dài: “Nếu không phải còn có Hồng Xà ở bên cạnh an ủi, có lẽ ông ấy đã……”

“Hiện tại ông ấy đang ở trong trạng thái thiếu hụt tình thân nghiêm trọng.”

Lúc này Hồng Xà cũng tiếp lời, thấp giọng nói: “Bởi vì ràng buộc cảm tình giữa tôi và ông ấy còn đang gắn bó, thậm chí ông ấy còn đang ký thác càng nhiều tình cảm trong lòng mình lên tôi, cho nên cho dù đã xảy ra chuyện như vậy, ý chí của ông ấy vẫn còn có thể kiên cường chống đỡ được, không bị bức đến điên mất, chỉ là rơi vào trạng thái tự trách sâu sắc, hơn nữa trước đó vốn dĩ ông ấy còn phối hợp điều tra cùng với chúng ta, ít nhiều cũng biết được rằng sự kiện lây nhiễm lần này không thể thoát khỏi liên can với Hắc Thảo.”

“Cho nên, ông ấy mới đưa ra một lời thề độc, thề muốn khiến cho Hắc Thảo từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Hắc Chiểu, muốn… Bảo vệ những người thân còn lại trên cõi đời này.”

“Nhưng trên thực tế, nếu như tôi giải trừ ảnh hưởng đối với ông ấy……”

Hơi hơi ngừng lại một chút, giọng nói của cô ấy cũng trở nên nhẹ đi rất nhiều: “Ông ấy sẽ phát hiện ra rằng, ở bên cạnh mình ngay cả một người thân còn lại cũng không có.”

“Tôi hoài nghi, có lẽ ông ấy sẽ ngay lập tức tan nát tinh thần mất.”

Hàn Băng gật đầu, nhìn về phía Lục Tân: “Cho nên chúng tôi mới càng cảm thấy khó xử, dù sao chúng ta đều hiểu rằng……”

“Chuyện mà ông ấy đang làm hiện tại, chỉ là phí công.”

“Ông ấy sẽ rơi vào tầm phản đối, công kích của toàn bộ thành phố Hắc Chiểu, thậm chí là ám sát, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến, cho nên chúng tôi mới nhờ ngài Bích Hổ để ý ông ấy, nói đến cùng, đối với chuyện này, chúng tôi cũng cảm thấy trong lòng hổ thẹn, nếu chúng tôi không đến tìm ông ấy trợ giúp điều tra những chuyện này thì……”

Lục Tân biết cô ấy muốn nói cái gì, lắc đầu, nói: “Nếu như không tìm đến ông ấy nhờ điều tra, ông ấy cũng đã chết rồi.”

Ngọn nguồn mọi chuyện, cuối cùng cũng đã được làm rõ.

Tuy rằng đang nhẹ giọng an ủi Hàn Băng, nhưng thật ra tận sâu dưới đáy lòng, bản thân Lục Tân cũng trở nên có chút rối loạn.

Đàn Gia là bởi vì tự nhận thấy hậu quả xấu xa, muốn liều mạng cứu vớt tình hình, cho nên mới phải làm ra loại đối kháng điên cuồng này sao?

Có lẽ, trong lòng ông ấy còn có suy nghĩ rằng, bản thân đã mất đi nhiều người thân như thế, cho nên phải bảo vệ cho tốt người thân duy nhất còn lại trên đời này?

Bởi vậy, ông ấy mới không tiếc tán gia bại sản, cũng không tiếc vạch trần một mặt xấu xí nhất của thành phố Hắc Chiểu.

Chỉ là, ông ấy cũng không biết, thực ra ông ấy đã không còn bất cứ người thân nào nữa, tình thân còn lại kia, là giả thôi.

Bầu không khí trong phòng trong lúc nhất thời cũng trở nên áp lực và trầm lặng.

Thực ra Lục Tân đã hiểu rất rõ ràng rồi, thời điểm trước đó khi người tóc màu bạc hỏi anh, anh đã từng nói rằng anh không thích thành phố Hắc Chiểu, hiện tại ngẫm lại, thật ra bản thân anh không thích thành phố Hắc Chiểu, không phải bởi vì món mì hầm đậu hũ thúi của nó, chính là bởi vì Hắc Thảo, bởi vì cả thành phố này cứ luôn dây dưa không ngừng với Hắc Thảo, sau khi ngẫm vào tận sâu bên trong thì sinh ra một loại khí chất, loại khí chất này so với lây nhiễm tinh thần còn kinh khủng hơn nhiều.

“Nếu đã như vậy……”

Sau khi anh trầm ngâm một hồi lâu, mới bỗng nhiên chậm rãi mở miệng: “Có phải là quả thực chúng ta cũng nên để cho ông ấy thử một lần hay không?”

Hàn Băng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lục Tân, cô ấy chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Tôi đề nghị là không cần thiết.”

“Một là bởi vì, chúng ta không có quyền lực làm như vậy.”

“Bên cạnh đó chính là, chỉ e làm như vậy, cũng không thể nào thay đổi được điều gì…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận