Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1341: Thứ đáng giá để kiên trì nhất trên đời này (1)

Khóa học mà mẹ mang đến cho Lục Tân lần này, thực sự rất sinh động.

Chưa từng có một khoảnh khắc nào trước đó mà Lục Tân cảm giác bản thân mình hiểu sâu sắc về nội hạch tinh thần đến như vậy…

Thứ mà chỉ có thể bị hủy diệt, nhưng tuyệt đối không thể bị ô nhiễm…

Đừng ở bên cạnh mẹ, Lục Tân cúi đầu, qua thật lâu sau, anh lại ngẩng mặt lên nhìn về phía Mặt Trăng đỏ đang lớn tới mức bất bình thường trên bầu trời kia.

Anh có thể cảm nhận được áp lực mà Mặt Trăng Đỏ không bình thường này mang đến cho mình, thậm chí có thể cảm một thứ cảm giác rõ ràng tột độ khi Mặt Trăng Đỏ phản chiếu bên trong đôi đồng tử của anh, giống như là lần đầu tiên trong cuộc đời này, anh cảm nhận được thế giới.

Ô nhiễm tinh thần, nội hạch tinh thần, bản thân…

Ý chí của con người, nguyên tắc, điểm mấu chốt, ban sơ tốt đẹp nhất của mỗi người hay là dục vọng mạnh mẽ nhất…

“Tất cả những thứ đó, thật ra con đều có thể cảm nhận được…”

Lục Tân bỗng nhiên quay đầu, có chút ngạc nhiên vui sướng nhìn về phía mẹ mình.

“Đúng vậy.”

Mẹ anh mỉm cười gật đầu, nói: “Nội hạch tinh thần vốn không phải một thứ gì đó thần bí quá cả.”

“Thật ra nó vô cùng tầm thường.”

“Đã sớm làm bạn cùng với chúng ta ở trong cuộc sống, bên trong tư tưởng, hàng ngày cùng nhau hô hấp với chúng ta.”

“Chúng ta đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của nó, những ảnh hưởng của nó đối với chúng ta, chỉ là rất ít có người hiểu được tầm quan trọng của điều này…”

“Cũng giống như những người phiêu bạt trên thế gian này, có rất ít người có thể chân chính hiểu rõ về bản thân mình……”

Bên trong đầu anh, từ lúc bản thân anh còn ở trại trẻ mồ côi, có những ký ức chính xác, lại đến khi anh rời khỏi trại trẻ mồ côi, đã trải qua nhiều chuyện đến như thế, sau đó anh lại gặp từng người từng người một, gặp từng chuyện lại từng chuyện khiến cho anh không tài nào giải thích nổi.

Những hạt màu đen ở trong đôi mắt của Lục Tân bắt đầu trở nên dày đặc, như là đàn ong đang vô cùng kích động vậy.

Loại kích động này thậm chí còn đạt tới mức cực hạn, đến cả mẹ đang đứng bên cạnh Lục Tân cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác chấn động kịch liệt này.

Sau đó bà nhẹ nhàng buông cánh tay đang được Lục Tân kéo ra, lui về phía sau một bước.

Bà dùng ánh mắt vui mừng nhìn Lục Tân.

Đây vậy mà cũng là lần đầu tiên Lục Tân hoàn toàn không có ý định áp chế khi những hạt màu đen này xuất hiện.

Anh chỉ mặc kệ cho loại hạt màu đen này chấn động, tùy cho chúng nó phóng thích.

Anh dùng hết sức mình cảm nhận những hạt màu đen đang trôi nổi trong cơ thể mình, cảm nhận được cảm giác xé rách mà chúng nó mang đến cho anh.

Trước kia ở trong tiềm thức của anh, vẫn luôn trong trạng thái sợ hãi những hạt màu đen này. Bởi vì anh không biết những hạt màu đen với khả năng hủy diệt anh không biết bao nhiêu lần này, sau khi anh chân chính thả tự do cho chúng nó, sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, sẽ mang đến sự nguy hại đến đâu.

Nhưng hiện tại, anh lại muốn thử một chút.

Thông qua lần giảng giải này của mẹ, anh đã hiểu hàm nghĩa chân chính của nội hạch tinh thần, do đó cũng chân chính hiểu ra…

Nội hạch tinh thần, chính là điểm mấu chốt để phòng ngừa bản thân con người rơi vào trạng thái mất khống chế.

“Ong ong ong…”

Khi những hạt màu đen chấn động đến mức cực hạn, không khí xung quanh Lục Tân cũng xuất hiện từng vòng từng vòng sóng lớn.

Cả thành phố này, cũng không biết có bao nhiêu người có năng lực, hay là trong vực sâu nơi đối xứng với khu Thanh Cảng này đang có bao nhiêu quái vật tinh thần ẩn náu.

Chúng nó trong khoảnh khắc này đây, đều sinh ra cảm ứng, mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tân.

Cùng thời gian đó, bên trong tòa nhà cũ của thành phố Vệ tinh số hai Thanh Cảng, một phiến cửa sổ bỗng nhiên bị mở ra một cách nhanh chóng, sau đó lại bị đóng lại thật mạnh.

Cũng không biết có bao nhiêu chiếc cửa sổ bị động tác ấy làm cho hỏng hóc.

Trong một gian phòng kia, có bàn điện thoại cổ xưa, bị rung lên mạnh mẽ, vang lên tiếng chuông chói tai.

Một chiếc ti vi vốn dĩ không được kết nối với nguồn điện, bỗng nhiên bắn ra một số bông tuyết, cùng tầng tầng lớp lớp, những hình ảnh vặn vẹo.

“Bạch bạch bạch…”

Xung quanh tòa nhà cũ, những mối dây điện có liên quan với tòa nhà này, đều xuất hiện những đốm lửa xoẹt, chiếu sáng bầu trời đêm thâm trầm.

Xung quanh tòa nhà cũ như là có động đất, không ngừng chấn động, dường như muốn bật gốc từ mặt đất lên.

Thế nhưng khi chấn động ở đó đạt tới mức lớn nhất, nó lại mang theo sự tuyệt vọng mà dần dần có xu thế yên tĩnh lại.

“Hửm, không còn động tĩnh?”

Trong phòng 401, em gái cẩn thận dán mặt lên trên cửa nhà mình, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Cha cô khẩn trương ở trong phòng bếp vươn đầu, còn bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể lui vào bên trong mà nói: “Yên ổn rồi?”

“Hình như là vậy.”

Em gái gật gật đầu, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài: “Vừa rồi dường như có người muốn vọt vào trong này, hiện tại không còn nữa…”

“Ừm…”

Cha cô cân nhắc, bỗng nhiên nói: “Nếu không thì mày đi ra ngoài nhìn xem?”

Em gái lập tức trợn trắng mắt trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Cha cho rằng con ngốc sao?”

Cha cô bực bội: “Có tin tao ném mày ra ngoài không hả?”

Em gái lập tức đứng lên, hai tay xoa eo nhỏ, nói: “Cha dám?”

Cha cô ngay tức khắc bị nghẹn họng, nhanh chóng ngồi về chiếc ghế nhỏ trong phòng bếp của mình, một mình phát hờn dỗi.

Lần đầu tiên cãi nhau thắng cha mình, em gái lại không lộ ra được chút vui mừng nào, không nhịn được nói: “Bọn họ rốt cuộc là đang làm cái gì?”

“Hừ!”

Cha cô đầu tiên là trợn trắng mắt liếc nhìn cô bé một cái, lộ ra vẻ mặt tao đây khinh thường trả lời mày.

Nhưng một lát sau, ông ta vẫn nhịn không được mà nói: “Nếu như nghiêm túc mà nói, vậy đây là đang nghiêm túc đưa ra một kết quả cho kế hoạch lúc trước.”

Em gái nghiêm túc nghĩ nghĩ, phát hiện bản thân vẫn không hiểu.

Cảm nhận được sự tuyệt vọng từ hàng hiên, cô bé nói: “Vậy đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Cha mang biểu cảm lạnh lùng liếc mắt nhìn em gái một cái, hừ lạnh nói: “Chuyện này đã có kết quả rồi, vậy thì ít nhất trong khoảng thời gian ngắn mày không cần lo lắng nó lúc nào đó tức điên lên xé mày thành từng mảnh nhỏ nữa, cho nên, mày cảm thấy chuyện này nên là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

“Anh trai chưa bao giờ muốn xé con thành mảnh nhỏ cả…”

Em gái nhắn cái mũi lại, đúng lý hợp tình mà trả lời.

Ở dưới ánh mắt khinh bỉ của cha mình, cô bé lại nhìn về bên phía ngoài cửa phòng, nói: “Vậy chúng đang nó sợ hãi cái gì?”

“Thực phức tạp…”

Cha cô trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: “Bọn chúng cũng không cần lo lắng trong khoảng thời gian ngắn bị hủy diệt.”

“Thế nhưng, bọn chúng cũng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội được lựa chọn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận