Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1575: Những ngày chung sống với Oa Oa (1)

Nhiều lúc, khi một người đã nắm được lực lượng mạnh nhất, họ đều sẽ không thích có người theo dõi mình.

Mà giống như một người giàu có ở nông thôn, chôn thật sâu, mình không dùng đến thì người khác cũng đừng nghĩ tới việc nhìn thấy.

Nhưng sự lựa chọn của Lục Tân thì khác, hôm nay, anh đã có được Ý thức duy nhất dưới tình huống không tình nguyện, đứng trước cấp bậc sáu trong bảy cấp bậc. Bất luận là cảm giác hoang mang do Ý thức duy nhất mang đến cho mình, hay cảm giác áp lực nên làm thế nào để đối kháng có hiệu quả với các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên, tất cả đều khiến anh cảm thấy chán nản và bất lực, vì vậy đã anh quyết định nhờ các nhà nghiên cứu của Thanh Cảng giúp đỡ.

Người có năng lực hiểu gì về năng lực chứ?

Ở một mức độ nào đó, lời này thực sự có lý.

Sự hợp tác của Thanh Cảng cũng khiến Lục Tân hài lòng và thậm chí còn cảm động.

Họ ngay lập tức gửi bản fax cho các nhà nghiên cứu của Nguyệt Thực tài liệu liên quan đến Ý thức duy nhất.

Đồng thời đặc biệt chỉ rõ: Đây là điều mà đơn binh mong muốn...

Viện nghiên cứu Nguyệt Thực không từ chối, đã nộp đơn xin chuẩn bị tài liệu.

Về phần phân tích lực lượng chung cực, vốn là trọng điểm của Cơ sở nghiên cứu tinh thần Thanh Cảng, cho nên chỉ cần đẩy nhanh tiến độ.

Ngược lại câu hỏi thứ ba... Chỗ ở là một điều rất quan trọng!

Oa Oa vừa nghe thấy câu hỏi này thì đã mời Lục Tân đến sống trong căn biệt thự nhỏ của cô bé, điều này quả thật khiến mọi người kinh hãi.

Các nhà nghiên cứu lắm mồm bị Oa Oa nhìn chằm chằm đến khó xử, không dám nói lời nào.

Vì vậy, tất cả mọi người nhìn về giáo sư Bạch.

Mà giáo sư Bạch vốn tinh tường và mưu mô như vậy cũng lập tức có chút giật mình, hồi lâu không dám nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía vị trí máy quay có ông Tô, sau đó thì thấy chấm đỏ camera của ông Tô mờ đi... Ông ta lại trực tiếp ngắt máy như vậy!!

“Không được, không được...”

Trong đám đông, giáo sư Trần Lập Thanh bất ngờ phản ứng lại, giải vây cho giáo sư Bạch và nghiêm khắc từ chối.

Sau đó Oa Oa quay đầu lại nhìn về phía ông ta, im lặng, tức giận nhìn ông ta chằm chằm.

Giáo sư Trần Lập Thanh đã bị đánh bại.

Chán nản nói: "Lớn rồi, thật sự lớn rồi..."

Đội bảo mẫu nghe tin, lập tức chạy đến phòng họp mới vừa được dỡ bỏ quyền hạn cơ mật, bày tỏ sự phản đối.

Sau đó, Oa Oa nhìn chằm chằm vào họ rất không vui và cứ nhìn chằm chằm vào họ một cách giận dữ.

Đội bảo mẫu đã bị đánh bại.

Bất đắc dĩ vùng vẫy một chút: "Chắc chắn là ở trong hai phòng đúng không?"

Lục Tân cảm thấy rất kỳ lạ: "Tất nhiên phải ở trong hai phòng rồi."

"Hai người chung một phòng, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi biết mấy, Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng sao có thể keo kiệt như vậy?"

Thế là, sau một sự xáo trộn nhỏ như vậy, vấn đề chỗ ở cũng đã được giải quyết.

Cũng chính từ thời điểm này, trên dưới Thanh Cảng, tiến vào công việc một cách nhiệt tình chưa từng có trước đó.

Các nhà nghiên cứu của Thanh Cảng, bao gồm cả giáo sư Bạch, nằm mơ cũng không nghĩ tới, trước đây họ chỉ khổ nỗi bị đe dọa bởi ô nhiễm tinh thần, việc lấy mẫu và thu thập tư liệu đều quá khó khăn, nên rất khó đạt được thành quả nghiên cứu lớn, nhưng bây giờ, vậy mà lại thành, có người cầm thứ có sẵn, tới bắt mình nghiên cứu, bản thân chẳng những không cần chịu rủi ro, nghiên cứu chậm cũng không được...

Điều này quả thật cũng quá hạnh phúc rồi nhỉ?

Về phần Lục Tân, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thực những lời bản thân nói đây, ở một mức độ nào đó, đều là việc riêng.

Tức là, bản thân đang nhờ những người này giúp đỡ, từ góc độ thương mại mà nói, ít nhiều có chút lo lắng những người này quá kênh kiệu, sẽ đòi thù lao từ mình, hoặc về mặt tiêu cực là biếng nhác, không chịu ra sức. Kết quả, sau mấy ngày chờ đợi ở Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng, anh lập tức phát hiện, hoàn toàn không cần lo lắng, những người này nào có ý nghĩ đòi thù lao và biếng nhác đâu.

Đây đơn giản là một công việc điên rồ, hoàn toàn không cần phải đốc thúc.

Nhìn những người này làm việc như điên, giống như đang cầu xin mình: Quất chúng tôi đi, nỗ lực...

Chậc!

Nhìn thấy dáng vẻ bọn họ ra sức như vậy, áp lực từ việc chống lại các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên trước kia thực sự đã tiêu tán đi rất nhiều trong vô hình.

Cũng từ lúc mục tiêu chung này được xác định, Lục Tân đã sống trong biệt thự nhỏ của Oa Oa.

Tầng hai, bao ăn ở đầy đủ.

Trước đó Lục Tân cũng nghĩ qua sống ở đây liệu sẽ không tốt lắm.

Sau khi nghe về điều kiện này, anh không tiếp tục gây thêm phiền phức cho công việc của Bộ phận thông quan đặc biệt nữa.

Sống chung với Oa Oa, khá tốt.

Lúc mới đầu, ít nhiều anh cũng có hơi lo ngại, lo lắng sống ở đây sẽ không thoải mái như ở nhà.

Nhưng sau một vài ngày, vậy mà lại thoải mái đến bất ngờ.

Biệt thự nhỏ này, thực sự khiến người ta cảm thấy quá thư thái.

Không cần phải ở lại viện nghiên cứu mỗi ngày, cầm roi thúc giục các nhà nghiên cứu của Thanh Cảng làm việc nhanh hơn.

Thanh Cảng hiện giờ cũng không có nhiều sự cố ô nhiễm cần anh giải quyết.

Vì vậy, bình thường khi không có việc gì làm, Lục Tân cũng chỉ ở bên cạnh Oa Oa, hoặc cùng xem phim truyền hình thời tiền văn minh, chơi xếp hình, hoặc cùng nhau chợp mắt vào một buổi chiều lười biếng nào đó. Thỉnh thoảng sẽ còn ra ngoài đi dạo, hoặc ở trong phòng dùng máy tính tính toán phần thù lao đã nhận và phần thù lao chưa nhận, đồng thời tính toán phần lãi tương ứng một cách hợp lý.

Đối với Lục Tân, đây là một khoảng thời gian rất hiếm có.

Dường như, cuộc sống không cần phải bận rộn như trước, thỉnh thoảng cũng có thể bất chợt thư giãn.

Ngoài ra, thái độ của đội bảo mẫu đối với mình ngày càng tốt hơn, kể từ khi vào ở, anh không phải tự mình giặt giũ, nấu nướng và dọn dẹp nữa, đội bảo mẫu đã tiếp quản rất thuận tay, họ nhiệt tình đến mức thậm chí có hôm còn muốn giúp Lục Tân tính sổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận