Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1406: Sự yên tĩnh của tòa án Ngọ Dạ (1)

Đứa bé vừa đặt ra câu hỏi cho anh dần biến mất.

Khi Lục Tân từ từ đứng dậy, tất cả những bóng dáng xung quanh cũng không còn nữa.

Trên cánh đồng hoang, xung quanh vô số những người xét xử đã sớm bị người cầm kiếm chiếm đoạt trong lúc hắn ta nổi điên.

Những đài xét xử cao lớn như rừng rậm đã biến mất, những thể tinh thần treo phía trên cũng sớm không còn thấy bóng dáng.

Cơ thể người cầm kiếm hoàn toàn tan vỡ, thứ gọi là kiếm xét xử đương nhiên cũng biến mất.

Âm thanh gào thét vang vọng trong cánh đồng hoang, giống như bị gió mát thổi tan, không lưu lại một chút nào.

Sự tương phản mãnh liệt này khiến cho những đau khổ và hỗn loạn vừa rồi chỉ giống như một giấc mộng.

Chỉ còn lại một tòa kiến trúc màu đen thật lớn, trống rỗng, đứng trên mảnh đất hoang.

Chỉ có từng tảng từng tảng cỏ hoang bị lật lại trên đất, còn có những khe nứt sâu thẳm, biểu hiện nơi này đã từng xảy ra một trận chiến.

Chẳng qua là nếu như bình thường, cũng không biết là trận chiến gì.

“Bây giờ là kết thúc thật rồi sao?”

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lục Tân khẽ nhìn về phía tòa kiến trúc màu đen to lớn ở phía đông kia.

Giống như một ngôi miếu bị bỏ hoang, bị người ta sơn lại thành màu đen, dời đến trước mặt anh.

Anh nhìn thấy được cột đá cao lớn, cả những mái vòm đổ nát.

Những bậc thang to lớn bắt đầu xuất hiện dưới chân anh, tiến dài vào trong ngôi miếu sâu thẳm.

Đây là những thứ được lưu lại sau khi người cầm kiếm bị phá hủy.

Giống như khẳng định sự uy nghiêm của hắn ta lúc hắn ta còn tồn tại.

Nhưng cũng không biết có phải vì người cầm kiếm đã bị phá hủy, khiến cho những nóc nhà, mái vòm bị mất lực lượng vốn có của nó.

Lục Tân nhìn nó, không những không cảm nhận được áp lực, ngược lại còn cảm giác trống rỗng.

Không khí mang theo mùi vị tĩnh lặng mà tịch mịch.

“Cẩn thận một chút…”

Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.

Chẳng biết từ lúc nào, mẹ, cha và em gái đều đã xuất hiện bên cạnh anh, đang tò mò đánh giá.

Người tò mò nhất là mẹ, cho đến tận bây giờ mẹ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa thể hiểu được, lúc này chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt rơi vào tòa miếu thần màu đen. Đây là lần đầu tiên Lục Tân nhìn thấy nhiều nghi ngờ như vậy trên mặt bà.

“Có chuyện gì nguy hiểm sao?”

Nghe được sự nhắc nhở của mẹ, Lục Tân cảm giác hơi tò mò, quay đầu nhìn về phía bà, nhẹ giọng hỏi.

“Chắc sẽ không có nữa đâu.”

Mẹ lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Nhưng chuyện này vẫn luôn khiến mẹ cảm thấy có vài phần kỳ lạ.”

“Nói ví dụ như, vật này vẫn bị giữ lại.”

Lục Tân lại quay đầu nhìn tòa kiến trúc thần miếu hư ảo kia, hơi khó hiểu nói: “Đây là cái gì?”

“Tòa án Ngọ Dạ…”

Mẹ nhẹ nhàng giải thích rõ: “Có lẽ con cũng có thể hiểu là, cung điện tinh thần của người cầm kiếm.”

“Mỗi một người khi tiến đến nấc thang thứ năm, có thể tự mình chế tạo cung điện tinh thần của bản thân. Thậm chí có những người bình thường có lực lượng ý chí cực kỳ mạnh mẽ cũng có thể làm được điều này. Đây là một loại tồn tại đặc thù, ngay cả mẹ cũng không thể nhìn thấu được những kiến trúc này, đương nhiên người khác cũng không thể.”

“Nếu như người có năng lực từ bậc thang thứ năm đổ lên có thể chế tạo cung điện, đương nhiên những sinh vật tự nhiên có mười ba loại thần bí cuối cùng cũng có thể.”

“Mỗi người bọn họ cũng có một cung điện tinh thần riêng.”

“Khi tấn công đến tầng cuối cùng sẽ cực kì nguy hiểm, một khi thất bại sẽ phải đối diện với hậu quả là bị đối phương chiếm đoạt, hoặc là bị cướp đi năng lực.”

“Giống như những bàn tay tái nhợt, hoặc là vài mồi lửa, cho dù bị nguy cấp cũng phải nghĩ đến chuyện chạy trốn trước tiên.”

“Mà người cầm kiếm thất bại, không để lại đường trốn cho cung điện của chính mình, điều này đã rất kì lạ rồi.”

“Mặc dù thứ lưu lại chỉ là một hình chiếu của nó, nhưng chuyện này đối với hắn ta cũng đã cực kì nguy hiểm rồi.”

“Hắn ta làm như vậy, gần như là dùng bản thân mình để làm con mồi…”

Vừa nói bà vừa dừng lại một chút, cố ý nhìn Lục Tân một cái, nói: “Hơn nữa, chuyện khiến mẹ cảm thấy kì lạ không chỉ có chuyện này.”

“Ban đầu mẹ không cảm nhận được sự tồn tại cung điện này của người cầm kiếm, cho nên mẹ cho là, chẳng qua người cầm kiếm chỉ vứt ra một cái bóng, nhưng sau đó mẹ lại phát hiện, người cầm kiếm dùng bản thể của hắn ta để đến đây, bây giờ cung điện của hắn ta cũng ở đây, điều này đã chứng minh được.”

“Nhưng mà, nếu như cung điện của hắn ta cũng xuất hiện trong thực tế này, không biết lực lượng của hắn ta…”

Nghe thấy sự ngập ngừng trong giọng nói của mẹ, Lục Tân tò mò hỏi: “Sẽ không mạnh như vậy?”

Mẹ lắc đầu, nói: “Sẽ không yếu như vậy.”

Lục Tân hơi kinh ngạc, nghĩ tới quá trình đối đầu kinh thiên động địa vừa rồi…

Như vậy mà còn yếu?

“Vừa rồi lúc con đối đầu với người cầm kiếm, có phát hiện thật ra cơ thể hắn rất cứng nhắc không?”

Mẹ nhìn thấu nghi ngờ của Lục Tân, nhỏ giọng nói: “Có rất nhiều phản ứng chỉ là theo bản năng, giống như máy móc vậy, cực kỳ chậm chạp.

Cho dù sau đó hắn ta trở nên điên cuồng vượt qua chịu đựng cực hạn của lực lượng tinh thần, trên thực tế cũng không có đầy đủ ý chí, chỉ giống như một người điên, phá hủy tất cả những thứ xung quanh theo bản năng, lại không có ý thức chiến đấu.”

Lục Tân nghe những lời này cũng khẽ gật đầu: “Quả thật là có!”

Ngay cả anh cũng rất khó tưởng tượng được, nếu như người cầm kiếm này có ý thức chiến đấu…

Hoặc là nói, người cầm kiếm này có thể sử dụng được lực lượng tinh thần toàn thân, sẽ tạo thành phá hủy lớn như thế nào?

Trên thực tế, bản thân anh cũng được coi là được hời.

Bởi vì ban đầu, dưới tình huống người cầm kiếm không kịp phản ứng, anh cắm nửa thanh kiếm xét xử vào ngực hắn ta, mới khiến cho tinh thần của hắn ta hỗn loạn. Sau đó lực lượng tinh thần của hắn trở nên mạnh mẽ, cũng không có cách nào để tạo thành hiệu quả tấn công nữa.

Nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng được
Bạn cần đăng nhập để bình luận