Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 155: Thảo luận hữu nghị (2)

"Điều anh trai làm đúng là không sai."

Em gái có chút sợ hãi, rút về sau lưng Lục Tân, nhưng vẫn nhỏ giọng nói thầm.

"Câm miệng!"

Cha hung dữ mắng, dường như lửa giận càng lúc càng lớn.

Ông đến gần một chút, bóng mờ đổ xuống càng lúc càng lớn.

Ông cõng bóng đèn trên lưng, lúc này dường như chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ như máu.

"Cha đừng dọa em gái."

Lục Tân ôm chặt em gái đang co thành một cục ở bên cạnh mình, cau mày, nói một câu với cha.

Gân xanh kéo căng mà vặn vẹo đang nhấp nhô dưới làn da mặt của cha, nhưng ông nghe thấy lời Lục Tân, thế này có thể cảm nhận được cảm giác giận dữ rõ ràng, nhưng không có phát tiết ra ngoài, ông chỉ thuận thế nhìn về phía Lục Tân đang chặn lại em gái ngồi trên ghế sofa.

Giọng nói vừa hung ác, vừa phẫn nộ: "Cho dù mày phải làm việc, chẳng lẽ cứ mặc kệ chính mình sao?"

"Những người kia, chỉ thiếu một chút nữa sẽ xé nát mày, dùng đạn dược bắn mày thành đống thịt vụn, sau đó bọn họ không nói câu nào cũng đã đi, chẳng lẽ mày định không quan tâm giống như trước đây sao, chẳng lẽ mày cứ để cho bọn họ ra đi nhẹ nhàng như vậy sao?"

Không khí trong phòng thoáng cái trở nên có chút vi diệu.

Mẹ nghe thấy chuyện này chỉ lẳng lặng ngồi cùng một chỗ, ưu nhã cười cười.

Em gái thì giống như có hơi cảnh giác, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Lục Tân.

Mẹ thấy em gái như thế này, cũng nhẹ giọng khẽ cười nói: "Đương nhiên là anh trai của con không có sai, nó làm rất đúng đó chứ!"

"Chỉ là bây giờ phải thảo luận chuyện sau này, những người kia làm chuyện xấu, cướp đi bức vẽ kia, mặc dù những người khác cảm thấy những người ngoài thành phố này tiến đến chỉ vì đoạt đi bức vẽ này, nhưng tinh tế ngẫm lại, có thật sự đơn giản như vậy sao?"

"Nếu như bọn họ chỉ vì đoạt lấy bức vẽ kia, vì sao ngay từ đầu lại có người cải tạo tinh thần đến tìm các con, vì sao lúc quả bom kia nổ, hết lần này tới lần khác lại ở phía nam thành phố, nếu như sắp xếp ở vị trí khá gần bến cảng, không phải sẽ dễ dàng hơn sao?"

"Cho nên, chúng ta phải làm sao đây?"

Em gái nghe những lời nói này cũng không biết đã hiểu ra hay chưa, chỉ là vô thức có hơi xuất thần.

Mẹ mỉm cười: "Hơn nữa, ngoài thành phố chơi rất vui đấy, chúng ta còn chưa đi ra khỏi thành phố..."

Ánh mắt của em gái cũng trở nên hơi sáng lên...

Lúc người nhà thoải mái vui sướng thảo luận những chuyện này, Lục Tân vẫn luôn lẳng lặng ngồi yên trên ghế sofa.

Không biết anh đã nghĩ đến điều gì mà có một nụ cười cổ quái hiện lên mặt.

Anh ngẩng đầu, liền trông thấy hai mắt đỏ như máu của cha và nụ cười ưu nhã của mẹ với sự hiếu kỳ của em gái.

"Mọi người đều nói rất có đạo lý nha..."

Anh khẽ gật đầu, giống như hơi xúc động, nói.

"Lần này mày đồng ý sao?"

Cha trầm mặc một chút, mới nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, trầm thấp mà hỏi.

Từ trên gương mặt phẫn nộ kia, dường như có thể phát hiện được vẻ hưng phấn, thậm chí là thần sắc mong đợi.

"Có lẽ..."

Một lát sau, Lục Tân mới nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng mở miệng.

Xì xì...

Giống như là toà nhà này quá già rồi, lại không được tu sửa qua nhiều năm nên điện áp trở nên không ổn định, có thể nghe thấy rõ ràng.

Bóng đèn treo trong phòng khách cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối.

Điều này, khiến cho mặt Lục Tân một lúc có bóng mờ mà cha tạo ra, một hồi lại hoàn toàn tối đen.

Đến ngay cả nét mặt của anh cũng chẳng thể thấy rõ đến cuối cùng có dáng vẻ gì, dường như đang cười, lại dường như có vẻ rất bình tĩnh.

Trái lại, giọng nói của anh chậm rãi vang lên: "Lần này, trước khi con về nhà thì đã quyết định rồi."

"Con tìm đến mọi người chỉ là vì để xác nhận một chút xem mọi người có ủng hộ con hay không..."

Nghe câu nói này, biểu cảm mong đợi lúc đầu của cha bỗng nhiên có chút lạ.

Sau đó, ông chậm rãi nhìn chằm chằm Lục Tân, khóe miệng bắt đầu kéo về phía hai bên, chậm rãi nở một nụ cười.

Lúc này, nụ cười của ông với Lục Tân trông rất giống nhau.

Không biết qua bao lâu, mẹ nhẹ nhàng đứng lên, cũng tại lúc này điện áp trong nhà cũng trở nên ổn định.

Ánh đèn bình ổn, vẩy đều vào trong căn phòng khách nho nhỏ nhà, sáng tỏ, lại ấm áp.

"Mọi người xem, có việc gì thì cứ từ từ thương lượng, tốt bao nhiêu chứ..."

Mẹ nhẹ nhàng đứng dậy, bắt đầu cười tổng kết cuộc họp: "Cứ vui vẻ như vậy mà quyết định đi."

"Chúng ta... Đi tìm bọn họ đi?"

Nghe bà nói, cha u ám, trầm mặc, gật đầu một cái.

Em gái ôm cánh tay của Lục Tân, phảng phất như chỉ chờ ý kiến của anh.

Lục Tân cũng bình tĩnh gật đầu một cái, anh rất thích có được kết quả chung thông qua loại này cách thức hữu nghị mà vui vẻ thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận