Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 830: Bình tĩnh cùng giải quyết vấn đề (2)

“Á đây là...”

Hai tiếng súng vang lên cũng đã làm phó tổng giám đốc Tiêu trốn phía sau hoảng sợ, vừa nãy anh ta đã bị Cao Nghiêm dọa sợ cứng đờ cả người, rồi bất chợt bị hai tiếng súng gọi hồn trở về, khi cẩn thận nhìn lại thì thấy Cao Nghiêm nằm trên mặt đất, hai bắp đùi chảy đầy máu tươi, bàn tay đang bị Lục Tân dẫm mạnh, còn súng trong tay Lục Tân vẫn đang chĩa trên trán Cao Nghiêm, hơn nữa ngón tay anh đang đặt ở phần cò…

“Có chuyện gì vậy?”

Đầu óc rỗng tuếch, anh ta gần như quên cách tự hỏi.

“Rầm...”

Cùng lúc đó, những cánh cửa ở xung quanh đã mở toang, nhân viên phục vụ và đầu bếp đều vọt ra, ngơ ngác nhìn.

Đồng thời cửa nhà hàng cũng bị đá văng, mấy vệ sĩ mặc tây trang xông vào.

Chắc hẳn họ là vệ sĩ mà Cao Nghiêm dẫn đến, nãy giờ luôn đứng chờ ngoài nhà hàng, lúc này mới xộc vào.

Mắt thấy trong nhà hàng đã sắp trở nên hỗn loạn, Lục Tân nhíu mày, không muốn làm khung cảnh trở nên loạn hơn nữa, nếu không sẽ khó có thể khống chế, vì thế anh lập tức giơ súng lên, bắn về phía cửa nhà hàng “bằng bằng” hai phát súng, làm cho kính thủy tinh vỡ vụn rơi xuống ào ào.

Chỉ trong nháy mắt, nhóm nhân viên phục vụ, đầu bếp và đám vệ sĩ của Cao Nghiêm lại quay đầu trở ra.

Cả một đám run như cầy sấy, tôi đẩy anh anh xô tôi, trong lúc hoảng loạn có vài người kêu to:

“Mẹ kiếp, anh ta có súng thật kìa…”

“Mau, mau báo cảnh sát đi...”

“Đừng thò đầu ra, cẩn thận đạn lạc trúng đó...”

Cho dù họ định làm gì đi chăng nữa thì ít nhất bây giờ nhà hàng đã trở nên yên lặng.

Đến lúc này phó tổng giám đốc Tiêu mới kịp lấy lại phản ứng, nhìn Lục Tân với ánh mắt không dám tin: “Anh… Anh bắn anh ta bị thương?”

“Cũng không chỉ là bị thương thôi đâu.”

Lục Tân cười giải thích nói: “Nếu cứ tiếp tục đổ máu như vậy, rất có thể anh ta sẽ chết.”

“Vậy theo pháp luật, có thể coi là anh ta bị tôi đánh chết.”

Phó tổng giám đốc Tiêu lập tức nghẹn họng, bởi vì cảm thấy đúng là mình không thể phản bác lại lời Lục Tân.

Lục Tân ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.

Chỉ thấy sau khi cơn phẫn nộ trôi qua, lúc này Cao Nghiêm giống như một người bình thường đang nửa tỉnh nửa mê, anh dùng tay mở mí mắt anh ta ra nhìn thử, sau đó anh chú ý thấy trong mắt anh ta chỉ có một màu trắng bệch, đám sâu đã biến mất không còn, anh nhấc chân đang dẫm cổ tay của anh ta lên trước, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt chai rượu vang ném sang một bên, rồi mới cẩn thận xem miệng vết thương của anh ta.

Miệng vết thương rất sâu, chảy rất nhiều máu.

Lục Tân suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải.

Rất nhanh anh đã thấy em gái đang bám trên khung giá thép trên trần nhà hàng ló cái đầu bé xíu ra, tò mò nhìn anh.

“Lại đây giúp anh ta cầm máu.”

Lục Tân nói với em gái, rồi giải thích thêm: “Còn chưa tra hỏi rõ ràng đâu, không thể để anh ta chết do mất máu được.”

Em gái bò xuống dưới theo cái cột trong nhà hàng, chu môi nhỏ: “Em đâu phải bác sĩ.”

“Nhưng khi em lớn lên có thể làm y tá mà…”

Lục Tân giải thích với cô: “Em xem em mặc váy trắng, hơn nữa em còn rất xinh đẹp…”

Ánh mắt em gái hơi sáng rực lên, giống như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.

Sau khi mượn sức mạnh của cô bé, Lục Tân đưa tay đè lên miệng vết thương ở hai bên đùi Cao Nghiêm, anh có thể cảm nhận được nơi bị thương trên cơ thể Cao Nghiêm, phần da quanh miệng vết thương bị viên đạn đâm xuyên làm máu tươi đang phun ra ào ào đột nhiên dần kéo vào chính giữa, liền lại vào nhau, máu cũng lập tức ngừng chảy, rất thần kỳ…

Hệ Người Nhện giai đoạn hai có thể sử dụng sức mạnh của mình tác động lên người khác.

“Em thật lợi hại...”

Lục Tân khen ngợi em gái một tiếng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía phó tổng giám đốc Tiêu, nói: “Chúc mừng cậu...”

Phó tổng giám đốc Tiêu ngơ ngác.

Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?

Thứ khiến Tiêu Viễn sợ hãi nhất đó là Cao Nghiêm – người bạn thân từ nhỏ đến lớn đột nhiên trở nên điên khùng, hơn nữa anh ta còn mất lý trí, rất có khả năng ra tay sẽ giết mình, nhưng kết quả Cao Nghiêm đáng sợ kia đã bị nhân viên luôn mang thái độ ôn hòa nhà mình bắn hai phát súng đổ gục, thậm chí anh còn dám nổ súng chỉ thiên dọa vệ sĩ và nhân viên phục vụ bỏ chạy.

Mà khủng khiếp nhất đó là sau khi bắn Cao Nghiêm bị thương, anh lại bắt đầu nói chuyện với không khí.

Quan trọng là sau khi anh nói xong, chỉ nhấn tay một cái, hai bắp đùi Cao Nghiêm đã không còn chảy máu nữa?

Rốt cuộc anh ta đã gặp phải thứ gì vậy?

Nếu đột nhiên có quá nhiều lời muốn hỏi, thì sẽ không biết phải hỏi từ đâu.

Đầu óc anh ta gần như dừng hoạt động, cuối cùng hỏi một câu:

“Chúc... Chúc mừng em cái gì?”

“Cậu rất may mắn.”

Sau khi tạm thời khống chế để miệng vết thương của Cao Nghiêm không chảy máu nữa thì Lục Tân đứng dậy, nhìn phó tổng giám đốc Tiêu cười nói: “Người bình thường sẽ rất khó gặp phải sự kiện ô nhiễm tinh thần, kết quả cậu lại gặp được tận hai lần, hơn nữa còn gặp liên tục hai lần trong thời gian ngắn.”

Tuy phó tổng giám đốc Tiêu không rõ rốt cuộc ô nhiễm tinh thần là gì lắm, nhưng hai mắt anh ta lập tức trợn trừng.

“Chuyện… chuyện này có thể coi là may mắn à? Còn đáng giá chúc mừng à?”

Nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của anh ta, Lục Tân mỉm cười, nói: “Người bình thường gặp phải chuyện này một là chết, hai là còn khó chịu hơn cả chết, thế mà cậu liên tục gặp hai vụ mà chẳng ảnh hưởng chút nào, còn không đáng chúc mừng sao?”

“Gì?”

Phó tổng giám đốc Tiêu thầm cảm thấy Lục Tân nói năng vô lý quá, nhưng rồi đột nhiên lại cảm thấy anh nói rất hợp lý.

Yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống vài cái, rồi lắp bắp hỏi: “Vậy… Bây giờ chúng ta làm gì đây?”

“Đầu tiên cứ đến nhà anh ta xem thế nào.”

Lục Tân nhìn thoáng qua Cao Nghiêm ngất xỉu nằm trên mặt đất, nói nhỏ.

Nếu đã xác định Cao Nghiêm đã bị ô nhiễm, thì anh không thể trốn tránh, nhất định phải điều tra rõ.

Nhất là khi hiện tại cả bộ phận Thông Quan Đặc Biệt đang trong trạng thái quá tải, bận rộn chân không chạm đất vì chuyện bên ngoài thành phố.

Vì thế anh càng không thể để trong thành phố mất kiểm soát được.

Nghĩ như vậy, anh cố gắng hết sức đỡ Cao Nghiêm lên, bước từng bước ra ngoài nhà hàng, phó tổng giám đốc Tiêu vừa nhìn thấy đã đi lên giúp đỡ, nhưng Lục Tân vội vàng bảo phó tổng giám đốc Tiêu lùi ra sau, không cho phép anh ta tiếp xúc với Cao Nghiêm.

Nguyên nhân ô nhiễm vẫn chưa làm rõ, để người bình thường tiếp xúc với Cao Nghiêm sẽ rất nguy hiểm.

“Hú hú hú...”

Ngay khi Lục Tân vừa đỡ Cao Nghiêm đi ra khỏi nhà hàng, đám vệ sĩ trốn ngoài cửa nhà hàng lập tức tản ra bốn phía, đúng vào lúc này có một chiếc xe cảnh sát tuần tra nhận được thông báo thì vội vàng chạy đến đây, chạy gần đến nơi thì phanh kít lại, bên trong có hai cảnh sát vọt ra, đẩy cửa xe tạo thành tấm chắn, rồi vội vàng móc súng chĩa về phía này.

Phó tổng giám đốc Tiêu sợ tới mức mặt mày tái mét, giơ hai tay cao khỏi đầu.

Phía xa xa, đám vệ sĩ trốn ở sau thùng rác gào to: “Chính là anh ta, chú cảnh sát, chính là anh ta…”

“Anh ta bắn ông chủ chúng tôi bị thương, trong tay anh ta có súng…”

Lục Tân bị đèn xe cảnh sát chíu chói cả mắt, anh hơi nhíu mày, ngay khi nghe thấy còi cảnh sát thì đã cầm thẻ chứng minh trên tay.

“Hít!”

Có thể cảm nhận rõ ràng hai vị cảnh sát vừa lao ra khỏi xe đều run sợ.

Giây tiếp theo, họ đột nhiên giơ súng nhắm thẳng vào đám vệ sĩ trốn sau thùng rác, hét to: “Giơ tay lên!”

Đám vệ sĩ lập tức ngơ ngác.

Phó tổng giám đốc Tiêu đang giơ hai tay lên trời ngây ra đầy xấu hổ, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ ngốc nghếch vô tội nhìn Lục Tân.

Lục Tân nhìn phó tổng giám đốc Tiêu bằng ánh mắt cậu đúng là không hiểu chuyện gì cả: “Đến đây mở cửa xe ra đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận