Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 245: Nhiệm vụ bắt quỷ (1)

Lục Tân lập tức hiểu được cảm giác lúc trước Bích Hổ bị làm đứt mạch cảm xúc.

Rõ ràng là mình phải hạ quyết tâm rất lớn mới đưa ra điều thỉnh cầu này được, thế mà bị cự tuyệt vô tình. . .

“Cái kia. . .”

Hàn Băng vô tình như vậy, anh không tránh khỏi có một chút căng thẳng: “Vậy lúc nào tôi mới có thể đạt tới tiêu chuẩn đề nghị xin?”

“Tôi xem đã…”

Ở đầu bên kia điện thoại, Hàn Băng lật xem tài liệu một lúc rồi nói: “Cũng không còn xa nữa…”

“Hiện tại đồng chí Lục là nhân tài đặc thù cấp hai, nếu tiếp tục tích lũy điểm cống hiến thì mới có thể đạt đến nhân tài đặc thù cấp ba.”

“Còn về con số cụ thể…”

“Lại sau một loạt âm thanh tính toàn, cô mới nói: “Mặc dù tiêu chuẩn của nhân tài đặc thù tương ứng với đãi ngộ của thị dân, nhưng chỉ có thể tăng lên thông qua điểm cống hiến. Mỗi một lần đồng chí xử lý sự kiện liên quan đến ô nhiễm hoặc người có năng lực thì sẽ đạt được số điểm cống hiến nhất định, bao gồm trước khi anh chuyển chính thức cũng như vậy. Còn tiêu chuẩn của điểm cống hết thì tôi đã giúp anh liệt kê một danh sách rồi. Tôi fax sang cho anh hay là…”

Lục Tân hết sức quan tâm cái này, bèn nói: “Nói thẳng đi!”

“Được rồi!”

Hàn Băng nói: “Tính đến thời điểm trước mặt, đồng chí đã năm lần xử lý sự kiện ô nhiễm đặc thù, một lần thăm dò, một lần truy bắt nhằm vào người có năng lực.”

“Trong năm sự kiện đặc thù, ngoại trừ lần thứ nhất là sự kiện chiêu mộ ở quán cà phê góc cuối đường là không có điểm cống hiến ra thì điểm cống hiến tích lũy như sau: xử lý sự kiện ô nhiễm đặc thù số 041 tích lũy cho anh ba điểm cống hiến; sự kiện ô nhiễm đặc thù số 039, bởi vì đi theo Bích Hổ tiên sinh xử lý, chú trọng việc học tập nên lần đó chỉ đạt được một điểm cống hiến; sau đó là sự kiện số 072 tấn công vào thành…”

“Sự kiện tiểu khu quặng mỏ bị mô nhiễm đem lại một điểm cống hiến; còn việc báo cáo bức tranh mà cha con nhà họ Hứa cất giấu kia được thưởng mười điểm cống hiến; ngăn cản ô nhiễm khuếch tán của hàng vạn dân được mười điểm, bom ô nhiễm tinh thần ở phía nam thành được ba mươi.”

“Tiếp sau đó, đồng chí thăm dò thị trấn Vui Vẻ đạt được ba mươi điểm cống hiến; phát hiện năng lực của Tần nhiên, giải ra sự kiện chuỗi logic ô nhiễm đặc thù số 041, làm phong phú kho tin tức đạt được mười điểm cống hiến; sau đó là hoạt động truy bắt đoàn kỵ sĩ lần này, bởi vì là tách riêng ra để xin nên từ ba trăm điểm cống hiến ban đầu nhưng chỉ lấy được một trăm năm mươi điểm.”

Hàn Băng hơi dừng lại một chút rồi nói: “Cho nên tính tổng tất cả là hai trăm bốn mươi lăm điểm cống hiến.”

Hàn Băng khẽ cười một tiếng và tiếp tục nói: “Đồng chí Lục tiên sinh, còn thiếu năm mươi lăm điểm cống hiến là có thể đạt được đãi ngộ của nhân tài đặc thù cấp ba... Anh có cần tôi xin đề nghị đổi một bộ phận thù lao thành nhiều điểm cống hiến hơn không?”

“… Như vậy cũng được à?”

Lục Tân vừa thả lỏng, vừa ngạc nhiên.

“Trong tình huống bình thường là không thể.”

Hàn Băng thật thà nói: “Dưới sự đồng ý của cấp trên thì điểm cống hiến có thể đổi ra thành tiền, nhưng tiền tuyệt đối không thể mua được điểm cống hiến. Đây là nguyên tắc được quyết định ngay từ khi Thanh Cảng mới được thành lập. Chỉ là, bởi vì thù lao truy bắt đoàn kỵ sĩ lần này vẫn chưa được cấp nên tôi nghĩ nếu như bây giờ tôi lập tức trình đơn đề nghị lên cấp trên thì có thể được phê duyệt…”

“. . . Thôi được rồi.”

Lục Tân suy nghĩ một lúc vẫn quyết định từ chối.

Từ ba triệu biến thành một triệu rưỡi, trái tim của anh đang rỉ máu rồi.

Nếu để anh nhận được ít hơn nữa, đó không phải là muốn lấy mạng của anh hay sao?

“Chỉ thiếu năm mươi lăm điểm. . .”

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Vậy còn có những sự kiện nào có thể xử lý ở gần đây không?”

“Tốt nhất là điểm cống hiến cao một chút. . .”

Thông qua những gì Hàn Băng vừa mới giải thích, anh cũng hiểu ra. Gần như là sự kiện có điểm cống hiến cao thì thù lao tương ứng cũng rất cao.

Nghĩ như vậy cũng là một việc đôi bên cùng có lợi…

“Điểm cống hiến cao một chút. . .”

Còn Hàn Băng sau khi nghe Lục Tân nói thì hạ thấp giọng, hình như là đang lật tài liệu.

Một lát sau, giọng của cô mới vang lên: “Có…”

Lục Tân hơi căng thẳng, vội vàng hỏi: “Cao không?”

Hàn Băng nói: “Khoảng mấy điểm. . .”

Trái tim của Lục Tân lập tức lại hơi rơi xuống chút: “Đây có phải quá ít hay không?”

Câu trả lời của anh cũng làm cho Hàn Băng im lặng một lúc: “Đồng chí Lục tiên sinh, hình như anh có một chút hiểu lầm đối với điểm cống hiến…”

“Một điểm cũng rất cao. . .”

“Còn thiếu một ít điểm như vậy, tại sao anh ta không lên thẳng cấp ba?”

Lúc này ở thành phố chính Thanh Cảng, người thu được thay đổi trong thông tin cá nhân của Lục Tân cũng không ít. Bởi vì Tô tiên sinh đã điều chỉnh độ mật thông tin cá nhân của Lục Tân lên cấp A, cho nên nhận được rất nhiều sự quan tâm. Mỗi khi tin tức của anh có sự thay đổi, những người tương ứng sẽ nhận được thông báo nhắc nhở. Một trong những người nhận được thông báo chính là Trần Tinh. Điều này lập tức làm cô hơi ngạc nhiên.

“Bởi vì anh ta không nỡ bỏ những thù lao kia.”

Giáo sư Bạch cười, thu tầm mắt của mình từ trên màn hiển thị không màn hình lại, nói: “Chỉ là, cũng phải nói thật, tốc độ lên cấp của anh ta đã là hiếm thấy. Nếu như xác nhận được giá trị của món đồ kia thì có thể anh ta sẽ lên thẳng cấp bốn…”

Trần Tinh hơi ngẩn ra, rồi phản ứng lại ngay tức khắc: “Bức tranh kia?”

Giáo sư Bạch gật đầu, lấy chiếc áo khoác trắng trên kệ áo xuống, khoác lên người, nói: “Công tác kiểm tra bức tranh kia sẽ tiến hành lúc tám giờ tối hôm nay. Chỉ có chuyên gia từ cấp bốn trở lên trong các lĩnh vực có liên quan mới được tham dự. Tôi đã đặc biệt phê duyệt cô cũng có thể tham gia làm công tác bảo vệ. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, tầm quan trọng của bức tranh này có thể sẽ vượt qua sự suy đoán của chúng ta.”

Trần Tinh gật đầu một cái. Suy đoán của giáo sư không nằm ngoài dự đoán của cô.

Mặc dù nhìn lướt qua thì bức tranh này chăng qua là một vật thể ký sinh ô nhiễm cao cấp. Nhưng đáng để đoàn kỵ sĩ của Trương Tứ Hỏa không tiếc gây ra sự hỗn loạn lớn cũng phải cướp đoạt được thì tuyệt đối không thể chỉ là một vật thể ký sinh ô nhiễm cao cấp mà thôi. Chắc chắn còn có tác dụng khác.

“Chúng ta đều bị việc của đồng chí Lục hấp dẫn sự chú ý mà xem nhẹ bức tranh này.”

Giáo sư Bạch dọn dẹp văn bản tài liệu xong, nhìn đồng hồ bỏ túi một cái, nói: “Dù sao xem xét từ tài liệu của đoàn kỵ sĩ, đồng chí Lục chỉ xếp ở vị trí 003, bức tranh này mới là quan trọng nhất. Việc bây giờ chúng ta phải làm là xem giá trị của nó.”

Trần Tinh biết nặng nhẹ, lập tức nói: “Tôi sẽ trì hoãn những nhiệm vụ truy bắt đang có trong tay.”

“Không cần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận