Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1584: Hắn vẫn luôn theo dõi chúng ta (2)

Nói đến đây, trên khuôn mặt mũm mĩm của cậu ta, dường như cũng vụt qua một làn sương mù.

"Nhưng tất cả đều chẳng ích gì."

Sau khi dừng một chút, cậu ta nói: "Nhưng dần dần, chúng em vẫn tản mát hết."

"Có số bị viện trưởng già bỏ rơi, có số chủ động xin rời đi, mà ông ta không từ chối."

"Mấy năm đó, hình như ông ta đột nhiên mềm lòng, thả cho chúng em rời đi."

"Nhưng mà..."

Cậu ta dừng một chút, sắc mặt đột nhiên có chút căng thẳng, trầm giọng nói: "Em luôn có loại cảm giác..."

"Viện trưởng già đã luôn theo dõi chúng em."

"Bất kể chúng em trốn đến đâu, bất kể chúng em trốn ở nơi nào, luôn luôn theo dõi chúng em..."

"Bao gồm cả bây giờ!"

"Xẹt!"

Những lời của Số 14, đột nhiên khiến tóc gáy của Lục Tân hơi dựng lên.

Anh không biết Số 14 như vậy là lại phạm bệnh cũ thích dọa người, hay là bộc lộ cảm xúc thật hiếm thấy của cậu ta.

Anh chỉ cảm thấy, lúc này, thân thể hơi lành lạnh.

Theo bản năng, anh khẽ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.

Khi anh mở mắt ra thì thấy Oa Oa cũng đang tò mò nhìn xung quanh, với vẻ mặt hơi bối rối.

Còn em gái và Tiểu Thập Cửu, họ rõ ràng có chút sợ hãi, theo bản năng dựa sát vào mình.

Số 14 nói xong lời đó thì bắt đầu cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn.

Trông bụng cậu ta đã rất căng, nhưng cậu ta vẫn không ngừng ăn và nhét vào miệng.

Một câu nói của Số 14, như mở ra chiếc van sợ hãi trong lòng tất cả mọi người.

Lục Tân không cảm nhận được ánh mắt mà cậu ta nói đến.

Nhưng điều anh không muốn thừa nhận là, dường như thỉnh thoảng cũng có lúc có cảm giác như vậy...

Suy cho cùng, mình đã bị buộc phải trải qua sáu thử thách...

Làm thế nào mà viện trưởng già lại tính mình chết như vậy chứ, chẳng lẽ ông ta vẫn luôn theo dõi mình?

Trong bầu không khí hơi kiềm nén này, một lúc lâu sau, Lục Tân mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bất kể thế nào?"

Anh thấp giọng nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, xác thực cũng nên có kết quả rồi chứ?"

Nghe anh nói như vậy, Số 14 ngừng ăn chốc lát, không nói lời nào, cúi đầu ăn tiếp.

Tiểu Thập Cửu và em gái đến gần anh, một trái và một phải. Em gái nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay anh, giống như để khích lệ anh. Cúi xuống nhìn em gái, Lục Tân đột nhiên cảm thấy trong lòng khẽ động không thể giải thích được, nghĩ đến một câu hỏi rất quan trọng...

Bản thân của ngày hôm nay, gần như đã hiểu được mọi chuyện đã xảy ra với mình trong quá khứ.

Kể cả cha và mẹ.

Một là người giám sát do các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên sắp xếp bên cạnh mình, một là sự tồn tại lợi dụng nỗi sợ hãi để áp chế mình.

Nhưng Em gái đến thế nào, rồi làm thế nào lại xuất hiện bên cạnh mình?

Trên thực tế, câu hỏi này, bản thân đã hỏi qua rất nhiều lần.

Ngay cả trước khi bản thân được Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng tuyển dụng, anh đã bắt đầu tò mò tại sao xung quanh mình lại có ba thành viên gia đình vô hình và vẫn luôn không ngừng hỏi. Bởi vì mẹ và cha luôn mang đến cho người ta cảm giác bí bách bí ẩn, hơn nữa họ cũng luôn giữ kín như bưng, bản thân chỉ có thể đi hỏi em gái, thế nhưng, câu trả lời của cô lần nào cũng vậy, bản thân cô thực sự cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Điều duy nhất cô hơn mình chính là, cô nhìn ra thân phận không đơn giản của mẹ và cha.

Ài...

"Tìm những người ngày trước trở về thôi!"

Trong căn phòng trở nên có hơi im lặng này, Lục Tân chậm rãi nói:

"Trước đây, tôi đã nhờ Số 8 đi tìm cộng sự lúc trước về."

"Mặc dù lúc ấy cậu ta không có nói tỉ mỉ cho tôi biết, nhưng tôi có thể cảm giác được, cậu ta biết ít nhất vị trí của một hai người..."

"Điều này vốn cũng hợp lý mà, dù sao, cậu ta cũng là người duy nhất đến thăm bạn học cũ sau khi rời đi."

"..."

Nghe vậy, Số 14 liếc xéo Lục Tân một cái, nói: "Anh thật sự xác định, đi tìm những người đó trở về?"

Có thể nhìn ra được, Số 14 dường như có hơi chống đối.

Nhưng Lục Tân suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu và nói: "Đúng vậy, cho dù chỉ có mình tôi đi..."

"Được rồi."

Ngạc nhiên thay, Số 14 thậm chí không đợi anh nói xong, đã gật đầu và liếm láp những ngón tay của mình.

Trên khuôn mặt mũm mĩm, hiện lên nụ cười híp mắt:

"Em tìm giúp anh."

Lục Tân hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi trong thái độ của Số 14, nhưng lại phát hiện ra rằng cậu ta vẫn có chút không ổn.

Nhưng câu nói này, nói ra vẫn khá nghiêm túc.

Hai bên người, em gái và Tiểu Thập Cửu, cũng gật đầu tỏ thái độ.

Đặc biệt là Tiểu Thập Cửu, hơi giơ tay lên.

Con dao ăn từ xa rơi xuống đất, đột nhiên bay đến tay cô, được cô trở tay cầm lấy.

Lưỡi dao chĩa lên, lóe ánh sáng sắc bén trong căn phòng mờ tối.

Sau khi cô bé nhút nhát và sợ sệt này nắm chặt lấy con dao ăn, thì bắt đầu lộ ra cảm giác nguy hiểm và sắc bén.

Ở một bên khác, Oa Oa cách họ xa hơn một chút, nhưng thuộc về thân phận chủ nhân tuyệt đối, cũng nghiêm túc gật đầu.

Bày ra bộ mặt bụng làm dạ chịu.

Nhưng điều này ngược lại khiến Lục Tân có chút lúng túng, chuyện này không liên quan gì đến Oa Oa, kéo cô vào cũng không tốt...

Nhưng cô đang cố gắng tỏ vẻ rất muốn tham gia vào, làm sao bản thân có thể nói với cô bé chứ?

Cũng chính vào lúc này, Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng, Bộ phận thu thập tình báo, một cuộc gọi bí ẩn đột nhiên vang lên.

Hàn Băng, người đã được chuyển đến bộ phận này vì công việc theo đơn binh bên này khá thoải mái, lập tức trả lời điện thoại, nhưng bên trong không ai lên tiếng, chỉ có một âm thanh có tần số lạ vang lên, rồ rồ nhỏ nhẹ, kéo dài một lúc.

Hàn Băng nhanh chóng ghi chép gì đó lên giấy, sắc mặt dần trở nên có chút khó coi.

Cô cúp điện thoại, lập tức bắt một cuộc khác, nói: "Giúp tôi kết nối với văn phòng của giáo sư Bạch."

"Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận