Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1153: Quy tắc không cho ai sống sót (2)

"Chuyện này..."

Lục Tân cũng nghe ra ý tứ của đối phương, trong lòng tức giận nhưng cố gắng nén xuống.

Anh duy trì bình tĩnh, cố gắng nói đạo lý với đối phương: "Điều này có phù hợp với quy định của các người không?"

Nếu Hỏa Chủng có quy định phê duyệt giấy tờ, Lục Tân tin bọn họ có tiêu chuẩn thu phí qua đường bao nhiêu, thu như thế nào. Một chiếc xe chỉ là đi đường mà thôi, sao phải nộp phí cao như vậy?

Nhưng đối diện với nghi ngờ của anh, đối phương lại trở mặt: "Lời ông đây nói, chính là quy định."

Lục Tân không nói lời nào, anh không thích nói chuyện với người không nói đạo lý.

Anh hơi trầm ngâm nhưng vẫn nhượng bộ một bước, cầm một điếu thuốc đưa tới nói: "Đội trưởng, giảm cho tôi..."

"Trên người tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy..."

"Ha ha, lái xe như vậy mà cậu nói trên người không có tiền?"

Người đàn ông đội mũ lệch nghe Lục Tân nói thì cười ha hả, xong nhìn thoáng qua chiếc xe việt dã của Lục Tân, nói: "Xe không tồi."

Lục Tân không hiểu.

Người đàn ông đội mũ lệch cười lạnh, hất cằm về hướng xa xa nói: "Thấy bên kia không?"

Lục Tân nhìn theo, chỉ thấy bên tường, chất đống rất nhiều chiếc xe cũ nát.

Một số cái lốp khô khốc, một vài chiếc chỉ còn một cái vỏ rỗng.

Người đàn ông đội mũ lệch cười nói: "Nếu cậu nói không có tiền, chúng tôi cũng không làm khó cho cậu."

"Chúng tôi sẽ giữ chiếc xe này của cậu. Cậu chọn ở kia một chiếc rồi lái đi, coi như đã nộp phí qua đường.”

"Sao có thể được?"

Lục Tân hơi nhíu mày, điếu thuốc đưa qua, lại rút về, ngậm vào miệng mình.

Sau đó từ trong túi của mình, lấy ra cái bật lửa cổ hình con dao phẫu thuật mà người bạn ở trung tâm thành phố tặng, chậm rãi châm. Người đàn ông đội mũ lệch kia nhận ra hàng tốt, đôi mắt híp lại nhìn cái bật lửa của Lục Tân.

"Đội trưởng, anh hơi quá đáng..."

Lục Tân vừa châm thuốc, vừa chậm rãi nói: "Không được qua đường, còn muốn giữ xe của tôi ..."

Người đàn ông đội mũ lệch kia cười lạnh, liếc xéo Lục Tân: "Cậu muốn thế nào?"

"Tôi hy vọng ông làm dựa theo quy định ..."

Lục Tân mang theo hy vọng cuối cùng, nói.

"Lời tôi nói chính là quy định."

Sắc mặt người đàn ông đội mũ lệch lập tức trở nên lạnh lẽo, giơ họng súng trước ngực, nhắm vào Lục Tân, cười lạnh nói: "Cơ hội cuối cùng cho cậu mà cậu lại giả vờ không hiểu. Nếu không chịu giao..."

"Anh đoán xem những chiếc xe ở kia đến từ đâu?"

Lục Tân nghe hiểu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua họng súng nhưng không tránh né.

Sắc mặt anh cũng trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: "Nếu ông cứ như vậy, vậy tôi sẽ khiếu nại với lãnh đạo các ông..."

Biểu cảm của người đàn ông đội mũ lệch có chút mờ mịt.

Nhưng ông ta cũng chỉ ngạc nhiên một chút rồi nở nụ cười, nhìn Lục Tân rồi hét lên: "Đội trưởng."

Cách đó không xa, trên một đống hàng xếp chồng lên nhau thành ngọn đồi, có một người đàn ông đeo kính râm đang đánh bài quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông đội mũ lệch cười nói: "Có người muốn tố cáo tôi."

Lục Tân cũng ngẩng đầu nói: "Lãnh đạo, anh ta thu ba nghìn phí qua đường của tôi, nếu không nộp sẽ giữ xe của tôi."

Người đàn ông đeo kính râm ngạc nhiên nhìn Lục Tân, nhưng không trả lời anh mà là nhìn về phía người đàn ông đội mũ lệch, nhổ tàn thuốc trong miệng, nói: "Con mẹ nó, đừng nói nhảm, mày biết quy tắc mà, tý đem hai nghìn tới đây."

"Được rồi, đội trưởng."

Người đàn ông đội mũ lệch gật đầu khom lưng, sau đó nhìn về phía Lục Tân, nói: "Cậu nghe thấy không?"

"Cậu vừa báo cáo này, ba nghìn của tôi biến thành một nghìn, cho nên, phí qua đường của cậu, là năm nghìn."

Cuối cùng, ánh mắt mang chút say rượu đã híp lại.

Xào xạc...

Mấy người ôm súng đi dạo xung quanh thấy bên này có biến thì cười hì hì tiến lại gần. Có người vuốt ve với súng lục, cũng có người tìm kiếm xung quanh xong cầm một cây gậy gỗ, còn thổi đinh sắt đã rỉ sét trên đó.

Có thể thấy được, trên đinh sắt kia dính chút bột màu đỏ sậm, không biết có phải vết máu khô hay không.

Bầu không khí thay đổi, dưới ánh mặt trời dường như có một loại hơi thở nguy hiểm xuất hiện.

"Nói vậy..."

Trên mặt Lục Tân cũng không có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ.

Sau đó anh nói: "Tôi có thể không đi con đường này nữa?"

Anh nhìn người đàn ông đội mũ lệch, như muốn nói lời cầu khẩn cuối cùng với ông ta.

Trên mặt người đàn ông đội mũ lệch vô cùng không kiên nhẫn, khóe miệng co giật, há mồm định mắng, nhưng Lục Tân bỗng nhiên giơ tay lên, ngăn ông ta lại.

"Không cần phải nói, tôi hiểu."

Nói xong, anh đi về phía chiếc xe việt dã của mình, nói: "Tôi phải lên xe cân nhắc một chút, có được không?"

Người đàn ông đội mũ lệch nhìn chiếc xe việt dã, nghĩ anh lên để lấy tiền. Mặt khác, xung quanh nhiều chướng ngại vật như vậy, nên không sợ anh sẽ làm cái gì, vì thế lạnh lùng gật đầu. Chỉ là, ông ta bất giác nắm chặt súng tiểu liên treo trước ngực, nhắm ngay sau lưng Lục Tân.

Lục Tân cũng không sợ ông ta nổ súng sau lưng, thản nhiên mở cửa xe, ngồi lên.

“Ha ha ha ha, không nói lại quy tắc thì con định làm gì?”

Trên ghế sau xe, trong giọng nói của cha nuôi có chút vui sướng khi người gặp họa, hưng phấn nhìn Lục Tân.

"Quy tắc là kết tinh trí tuệ của nhân loại, làm cho người ta tuân thủ, giúp con người sống tốt..."

Lục Tân thở dài, cắm chìa khóa, nghi hoặc hỏi: "Nhưng thứ tốt như vậy, tại sao bọn họ không quý trọng chứ?"

"Sống cũng không nổi nữa, cướp cũng không quá đáng..."

"Như vậy, quy tắc không cho người ta đường sống, thì không tuân thủ cũng là điều hợp lý, phải không?"

Vừa nói, anh bỗng nhiên khởi động xe, kéo cần gạt rồi đạp mạnh chân ga.
Bạn cần đăng nhập để bình luận