Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 423: Đừng nhìn bọn họ như một con cừu (2)

Nghe được những lời này có vẻ như nằm ngoài dự đoán của giáo sư Bạch nhưng mà ông ta lại không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào mà nói luôn: “Vì vậy, nếu thuyền trưởng thành công thì Hải Thần Quốc sẽ chính thức xâm lược và tiếp quản thành phố Thanh Cảng, còn nếu thuyền trưởng thất bại thì họ sẽ đầu hàng tập thể ngay lập tức, sau đó gia nhập vào thành phố Thanh Cảng.”

“Vị thuyền trưởng này đúng là đang dùng chính mạng mình để tranh thủ cho Hải Thần Quốc một con đường hy vọng cuối cùng...”

“Nhưng mà chẳng lẽ bọn họ không hề lo lắng thành phố Thanh Cảng sẽ vì vậy mà sinh thù sau đó điên cuồng trả thù người dân của Hải Thần Quốc sao?”

“Bọn họ đã nghĩ rất chu đáo rồi, tất cả tin tức đã sớm lan truyền ra khắp mọi nơi rồi.”

“Nếu như thành phố Thanh Cảng mà thật sự sẽ làm như vậy thì sẽ phải chịu tổn thất về danh tiếng còn lớn hơn cả những tổn thất của cuộc chiến tranh này.”

Giáo sư Tô bình tĩnh nói: “Ngoài ra, cho dù thật sự là trong lòng của người dân thành phố Thanh Cảng có thù hận thật nhưng nếu như đối mặt với một đám người trong tay không có lấy một khẩu súng, mà chủ yếu toàn là phụ nữ và trẻ con, người già thì cũng sẽ không thể ra tay được đâu, vị thuyền trưởng kia chắc chắn cũng là hiểu được điểm mấu chốt này cho nên mới quyết định đánh một trận chiến kia.”

“Cái này có tính là đang bắt nạt chúng ta một cách hợp lý không nhỉ?”

“Chỉ còn lại phụ nữ, trẻ em và người già sao?”

Giáo sư Bạch đẩy mắt kính, ông ta bắt được điểm quan trọng.

Giọng của giáo sư Tô ở trong điện thoại thở dài thật lâu, ông ta nói: “Đúng vậy, những người còn lại thì tôi không nghĩ bọn họ còn là người nữa...”

“Đây có phải là do lời nguyền mà vị thuyền trưởng kia đã nói đến không?”

Giáo sư Tô cũng rất nhanh chóng phát hiện ra điểm quan trọng, sau đó lại thở dài.

Nhưng rất nhanh ông ta đã nở một nụ cười nhẹ: “Vị thuyền trưởng kia cũng thật hào phóng nha, một lúc mà cho chúng ta nhiều tài liệu để nghiên cứu như vậy...”

“Đừng nhìn bọn họ giống như con cừu như vậy...”

“Sự giận giữ của bầy cừu chúng ta không thể tưởng tượng được đâu...”

Lục Tân vừa nhỏ giọng ca hát vừa lái xe mô tô đi trên đường mòn.

Anh là đang học theo Bạch Hổ, thông qua những bài hát để tránh sự nhàm chán trên đường đi.

Nhưng mà Lục Tân cảm thấy cảm xúc khi hát của anh không bằng với Bạch Hổ, lời bài hát cũng không nhớ được chính xác lắm.

Lần trước rời khỏi thành phố cùng với Bạch Hổ còn có cả mẹ và em gái anh ngồi ở phía sau, mọi người có thể cùng nhau nói những chuyện linh tinh có mỗi em gái anh là không hiểu những câu chuyện cho lắm. Nhưng lần này thì cho dù là mẹ hay là em gái thì cũng không có ai đi cùng với anh cả.

Cũng có thể là do chiếc xe mô tô đã hết chỗ vì còn phải mang theo cả rương đồ ở phía sau nữa, hai bên cũng treo đầy đồ vật và vũ khí. Nếu mẹ muốn đi cùng thì chỉ có thể ngồi xếp bằng lại ở chỗ ngồi phía sau mà thôi.

Nhưng rõ ràng là mẹ không thích cái tư thế ngồi không có chút nhã nhặn nào như thế này.

Về phần em gái thì vốn dĩ có thể ngồi lên phía trước, nhưng mà hình như dạo gần đây vì có đồ chơi mới nên không hề dính lấy Lục Tân như trước nữa.

Vì vậy kế hoạch lúc trước là định cả nhà đi thăm người thân, nhưng kết quả lại chỉ có một mình Lục Tân chạy mô tô đi trên đường.

Bây giờ Lục Tân đang đi trên một con đường có rất nhiều các đoàn xe vận chuyển qua lại, bởi vì lượng xe cộ đi lại quá nhiều cho nên việc sửa chữa đường không thể hoàn thành được, đó là lí do con đường này có rất nhiều vết nứt và rất gập ghềnh. Do lái xe nhanh nên xe mô tô của Lục Tân đầy đất, cả xe cũng bị một lớp bụi đường bao phủ. Hai bên đường toàn những hàng cây cao vút và những hàng cỏ dại tươi tốt, nhưng lại vắng lặng đến mức chỉ nghe được tiếng động cơ xe mô tô của Lục Tân mà thôi.

Một ngàn bốn trăm cây số...

Đây là khoảng cách từ thành phố Thanh Cảng đi đến thành phố trung tâm được hiển thị trên bản đồ.

Lúc trước Hàn Băng giúp anh lên kế hoạch chuyến đi thì cô ấy đề nghị cho Lục Tân mỗi ngày chạy nhiều nhất cũng chỉ nên chạy bốn trăm cây số thôi, sau đó thì phải tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi.

Đường đi trong khu hoang dã này không thể nóng nảy được, nếu không thì sẽ có chuyện xảy ra.

Nếu như theo kế hoạch như vậy thì không có gì sai sót là khoảng bốn ngày thì Lục Tân sẽ đến thành phố trung tâm được, tính toán chặng đường cũng khá hợp lý.

Hiện tại thì Lục Tân vẫn chưa nghĩ ra được nên làm gì sau khi đến được thành phố trung tâm.

Trong tay Lục Tân hiện chỉ có mỗi địa chỉ của người đàn ông tên là Trần Huân, mà địa chỉ này là địa chỉ cũ khi mà “kẻ đeo bám” tìm thấy anh ta, chắc hẳn bây giờ chỗ đấy cũng không còn ai nữa rồi, nhưng mà Lục Tân tin rằng là tự anh cũng có thể tìm ra được anh ta.

Về thành phố trung tâm thì nơi này chính là tâm điểm của mười hai thành phố, là vị trí của Viện nghiên cứu Nhật thực, cũng là trung tâm của liên minh các thành phố với nhau. Lục Tân cảm thấy là người ở thành phố trung tâm chắc chắn sẽ là những người nói lý lẽ, mặc dù Lục Tân là một mình chạy đến đây để tìm người nhưng mà có lẽ anh sẽ có thể nhận được nhiều sự trợ giúp từ người dân ở đây, có thể cung cấp cho anh những manh mối có hiệu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận