Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 461: Một đầu tên điên một trăm khối (2)

Mặt Tiểu Chu dán vào cửa sổ xe, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Cũng không biết trong mấy căn nhà trống này có tên điên hay không…”

“Suỵt…”

Lão Chu nhịn cười không được: “Đã năm nào rồi mà còn có tên điên chứ?”

“Nếu có tên điên thật thì còn lãi to đấy. Bắt được bán cho gánh xiếc thú, một con là một trăm đồng đấy…”

“Cái này còn đáng tiền hơn so với việc chúng ta vơ vét mấy thứ rách rưới này…”

Lục Tân nghe thế thì trong lòng cũng nhịn không được mà dao động một chút: “Còn có cơ hội buôn bán kiểu này nữa à?”

“Bíp bíp. . .”

Đột nhiên, phía trước có tiếng còi vang lên inh ỏi, ở trong thị trấn trống vắng này nghe cực kỳ chói tai.

“Làm sao vậy?”

Tất cả mọi người nghe thấy tiếng còi đều giảm tốc độ xe lại, vừa hoang mang quan sát.

Bình thường thì tiếng còi như thế này chỉ được thổi khi xuất hiện tình huống khẩn cấp.

“Tuýt… tuýt…”

Tiếng còi chợt trở nên càng chói tai, hơn nữa càng ngày càng gần.

Trong tầm mắt của một đám tài xế, thấy một chiếc xe gắn máy đang liều mạng lao đến từ phía trước.

Trên xe, một người dò đường hấp tấp vội vã, trong tay cầm chiếc loa to liều mạng hô: “Mau chạy đi, mau chạy đi…”

“Phía trước. . . có tên điên!”

“Cái gì? Tên điên?”

Lục Tân đang quan sát thị trấn bỏ hoang ở bên ngoài và Tiểu Chu mặt mũi đang dán sát vào cửa sổ xe cũng đều sửng sốt.

Đầu tiên, vẻ mặt của hai người thậm chí còn hơi nghi ngờ.

“Có tên điên thật à?”

Muốn cái có cái đó thật luôn à?

Hiện tại, đa số tên điên cũng đã biến mất từ lâu, tình cờ còn một hai tên thì cùng lắm là giơ tay bắn mấy phát thôi.

Vậy mà bây giờ trong thị trấn này xuất hiện tên điên ư?

Chuyện này còn không phải là để bắt bán vào rạp xiếc hay sao?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lão Chu vẫn gạt cần số, kêu lên: “Cẩn thận.”

Những bài huấn luyện bình thường và mệnh lệnh nghiêm khắc trong đội xe đã phát huy tác dụng.

Mặc dù vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Lão Chu vẫn quyết định lùi lại trước.

Không chỉ có ông ấy, tài xế của chiếc xe phía sau cách xe ông ấy hơn mười mét và chiếc xe đằng trước cách hơn mười mét cũng phản ứng tương tự. Chỉ là, thân xe đều hơi chao đảo một cái là dừng lại, thân xe của bọn họ quá lớn, rất khó quay đầu xe ở trong thị trấn.

Những chiếc xe này chỉ có thể lùi đến con đường lớn bên trong thị trấn mới có hy vọng quay đầu xe, nhưng như thế rất mất thời gian.

Trong nháy mắt, Lão Chu toát hết cả mồ hôi lạnh.

Thói quen của đội xe bọn họ là duy trì khoảng cách nhất định nhưng lại không thể cách quá xa.

Nếu cách quá xa, khi gặp đoàn kỵ sĩ đánh lén thì rất dễ bị đối phương tiêu diệt một bộ phận, những người khác muốn cứu cũng không kịp. Mà nếu quá gần thì sẽ có nguy cơ bị người ta một lưới bắt hết hoặc là bao vây lại. Cho nên, trong quá trình đội xe đang chạy, duy trì khoảng cách mấy chục mét là thói quen đã nhiều năm của bọn họ. Nhưng bây giờ, điều này lại trở thành nhược điểm lớn nhất của họ.

Không thể quay đầu, cũng không thể lùi xe.

Có thể nói, thị trấn bỏ hoang kiểu này chính là nơi hạn chế đội xe của bọn họ.

“Tiên sư nó, đừng nghĩ nữa, không ra được.”

Lão Chu phát hiện điểm này, soạt một tiếng cầm súng lên, hô to: “Cầm vũ khí, tên điên ở đâu, làm thịt bọn nó.”

“Ở đâu?”

Tiểu Chu cũng sờ vào súng, hô theo: “Bắt lại đi bán lấy tiền!”

“Bốp!”

Không đợi đến lúc hai người nói dứt câu thì đột nhiên bên ngoài xe truyền đến một âm thanh sột soạt xen lẫn tiếng kêu la thảm thiết.

Lão Chu từ chỗ ghế lái nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy một cái bóng màu xám lướt qua. Người dò đường ngồi trên xe máy, vừa đi vừa hô to đã bị cái bóng xám bổ nhào vào người mà ngã xuống đất, trong miệng thét lên tiếng kêu gào rất to.

Cảnh tượng đột nhột như vậy lập tức làm hai chú cháu Lão Chu đề sững sờ.

Nhìn dáng vẻ của tên đang nhào vào cắn người dò đường từng miếng, từng miếng làm bọn họ cảm thấy lông tơ khắp cả người đều đang dựng đứng lên.

Đó là một người có vóc dáng rất cao, hoặc phải nói là quái vật hình người.

Nó mặc trên người một bộ quần liền áo màu xám đã trở thành màu đen, chân tay rõ ràng to lớn cường tráng hơn những người khác rất nhiều.

Đầu trọc, cơ thể bị vặn vẹo mất tự nhiên nhưng tốc độ lại rất nhanh, chạy như dã thú.

Sau khi nó làm người dò đường kia ngã từ trên xe máy xuống thì lập tức há mồm cắn vào người anh ta.

Tiếng nhai xương cốt khiến da đầu người ta tê dại và tiếng nhai nuốt máu thịt vang lên cùng tiếng thét gào đau đớn.

Lão Chu và Tiểu Chu đề sững sờ, biểu cảm bị chậm vài nhịp.

Trên mặt Lão Chu trắng bệch, mặt cắt không một giọt máu, dường như nhớ lại ký ức không tốt gì đó.

“Đùng!”

Đột nhiên một bông hoa máu nở rộ trên đầu của con quái vật. Cơ thể của nó lập tức ngã nhào xuống đất, không ngừng co giật.

Tiếng súng này vang lên cũng đồng thời làm Lão Chu bừng tỉnh, chợt quay đầu thì nhìn thấy Lục Tân đang rụt người từ ngoài cửa sổ vào trong xem.

Họng súng của anh có một làn khói đang bay lên.

Lúc nãy chính là Lục Tân ở dưới một góc độ cực kỳ không thuận lợi mà vươn người ra khỏi cửa sổ xe dùng một phát súng đánh chết con quái vật đó.

“Trước tên hai người đừng hốt hoảng, cứ chờ ở trong xe.”

Lục Tân nói với Lão Chu một câu, sau đó co người đẩy cửa xe ra.

“Cậu…”

Lão Chu lấy làm kinh hãi: “Cậu đi làm gì?”

Lục Tân vừa xuống xe, vừa thản nhiên nói: “Tôi đi xem có bao nhiêu tên điên trước đã.”

“Ôi, cậu như thế…”

Lão Chu và Tiểu Chu đều bị hành vi của Lục Tân dọa sợ.

Nhưng Lục Tân cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Cho dù là theo góc độ xử lý nguy hiểm hay là góc độ kinh tế thì hành vi này của anh đều rất hợp lý mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận