Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 771: Oa Oa dã man (1)

“A?”

Lúc nhìn thấy Oa Oa đứng cạnh Lục Tân bước ra, Tần Nhiên hơi nhíu mày.

Chợt, anh ta nhìn thấy Oa Oa nhẹ nhàng mở cái dù cầm ở tay ra, đầu dù sắc nhọn, hướng về phía mình.

Sắc mặt anh ta biến đổi một cách nhanh chóng.

“Ong ong ong…”

Động tác của Oa Oa vô cùng đơn giản, chỉ là nhẹ nhàng cầm cái dù của cô bé.

Nhưng theo động tác kia của cô bé, những bức xạ tinh thần màu đỏ sậm xung quanh cô bé lại xuất hiện chấn động kịch liệt.

Cực kỳ giống như việc xung quanh cô bé xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy này ẩn chứa sức hấp dẫn đáng sợ.

Tất quả bức xạ xung quanh vận hành theo một quỹ tích nhất định, làm cho bức xạ tinh thần của thế giới hư ảo này vỡ vụn thành từng mảnh trong nháy mắt.

Dòng chảy tinh thần đan xen loạn xạ, tạo ra tiếng rung động chói tai.

Tựa như có vô số dây đàn trên không trung đang kéo một cách thô lỗ.

“Tạch.”

Ngay sau đó, Oa Oa mở chiếc dù trong tay ra.

Theo động tác mở dù này của cô bé, ngay lập tức xuất hiện một số mảng bức xạ tinh thần bắn về phía trước.

“Soạt…”

Thế giới tràn ngập bức xạ tinh thần màu đỏ sậm trong thoáng cái đã xuất hiện khoảng trống cực kỳ lớn, cũng không biết có bao nhiêu người mộng du đang chịu bức xạ của loại tinh thần này, lại bị lực lượng tinh thần của Oa Oa tác động đến, hai chân lập tức trở nên mềm nhũn, không tự chủ được mà ngã ngồi trên mặt đất.

Trong khu vực hoang dã này, Oa Oa chỉ đang phóng thích ra một lần trùng kích tinh thần.

Nhưng ở bên trong cái thế giới hư ảo kia, nhà cửa sụp đổ, đất núi rung chuyển, xuất hiện một trận động đất lớn.

“Thật dã man…”

Còn Tần Nhiên thì trước khi Oa Oa phóng thích bức xạ tinh thần, anh ta đã chạy ngay ra chỗ khác.

Anh ta không thể không trốn, bởi vì lúc vừa rồi, bức xạ tinh thần của Oa Oa là đánh chủ ý lên anh ta.

Tuy rằng Oa Oa không muốn nói chuyện, đối với những chuyện xung quanh cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng cô bé cũng có thể nhìn ra quan hệ của Tần Nhiên và Lục Tân không tốt lắm. Thế nên lần đầu tiên ra tay, cô bé đã nhắm ngay đến Tần Nhiên, để anh ta là người đầu tiên phải chịu.

Tuy rằng phản ứng của anh ta nhạy bén, trùng kích tinh thần như vậy còn chưa đả thương được anh ta nhưng khi đã né tránh được, sắc mặt anh ta vẫn cực kỳ đau khổ.

Sao anh ta lại gặp phải hai người không bình thường như vậy chứ?



Cũng không thể không thừa nhận, phong cách ra tay của Oa Oa rất thô bạo.

Phong cách ra tay khác hoàn toàn với vẻ ngoài ngọt ngào của cô bé.

Nói ra tay là ra tay ngay lập tức, tuyệt đối không hỏi lại.

Trùng kích tinh thần cực kỳ lớn, xông về phía trước như muốn hủy diệt mọi thứ, đụng ngang chạm thẳng, đem những bảng mạch tinh vi xung quanh như được đan vào với nhau bằng một logic cùng quỹ tích nào nó, thế giới bức xạ tinh thần cực kỳ tinh vi kia bị khuấy động, loạn cào cào hết lên.

Bức xạ tinh thần hỗn loạn kia đột nhiên nổ tung ra bốn phía.

Khi lướt qua làn da của mình, nó để cho mỗi sợi lông tơ của mình có cảm giác như có một lưỡi dao vừa cạo qua.

“ừm?”

Lúc Oa Oa bên cạnh ra tay, Lục Tân vẫn luôn ở bên cạnh, nhìn biến hóa xung quanh cô bé.

Bởi vì anh chắc chắn, thế giới bức xạ tinh thần này chắc chắn không hề đơn giản như vậy, nhất định là có nguy hiểm gì đó ẩn nấp trong này.

Quả nhiên, lúc trùng kích tinh thần của Oa Oa phóng ra bên ngoài, phá hủy thế giới giả dối kia, trên vùng hoang dã này đã xuất hiện lực lượng tinh thần đáng sợ rung chuyển, từ xa đến gần tự nhiên có mấy người dị dạng màu đỏ xuất hiện. Ánh mắt những người này cũng rất lạnh lùng.

Những người dị dạng này có người cao lớn, cũng có người lại cực kỳ thấp bé.

Toàn cơ thể những người này đều do bức xạ tinh thần màu đỏ sậm đan xen vào nhau tạo thành, trong nó ẩn chứa sức mạnh tinh thần cực kỳ đáng sợ.

Nhưng hình dáng của họ cũng rất kỳ lạ, có người thì bị kiếm đâm thủng người, có người thì bị đóng đinh trên mặt đất, cũng có người thì lồng ngực đã bị xé rách.

Đây chính là những tác phẩm điêu khắc mà anh đã nhìn thấy trong viện bảo tàng Tai Ách lúc trước.

Có vẻ như mấy người này cảm ứng được, bảo tàng Tai Ách bị phá hủy, nên mới xuất hiện ở trên vùng hoang dã này.

Mặc dù bọn họ đều do những phóng xạ tinh thần màu đỏ sậm đan xen lẫn nhau tạo thành, nhưng so với hình ảnh những thứ khác lại rõ ràng hơn nhiều. Sau khi đám người này xuất hiện ở bốn phía, thân thể cao lớn, lực lượng tinh thần lại dày đặc, ngay lập tức tạo ra cho người khác một loại cảm giác áp bức khổng lồ.

Con mắt hờ hững mở ra, ngay sau đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Oa Oa đang đứng.

Ngay sau đó, tác phẩm điêu khắc mà bị thanh kiếm đâm xuyên ngực kia chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy thanh trường kiếm xuyên qua mình. Chuôi của thanh trường kiếm được tạo thành từ phóng xạ tinh thần đan xen vào nhau kia được từ từ rút ra.

Ngay một khắc sau đó, nó bỗng vung thanh trường kiếm kia ra.

Ầm ầm.

Trong không khí dường như hình thành một vụ nổ khí, tinh thần phóng xạ được bắn kịch liệt ra bốn phía.

Thanh kiếm kia dài chừng hai thước, rộng khoảng hai mươi xăng-ti-mét, trong chớt mắt, thanh trường kiếm kia đã vung tới trước người Oa Oa, có vẻ như muốn xuyên thủng qua cô bé.

So với thanh trường kiếm kia, trùng kích tinh thần của Oa Oa có vẻ lại thấp hơn rất nhiều.

Giống như là cuồng phong cùng với thanh trường kiếm chân chính lại khác nhau rất nhiều.

Mà phản ứng của Oa Oa cũng không nhanh, ngay khi thời điểm chuôi của thanh trường kiếm kia vung tới trước mắt cô bé, dường như cô bé cũng không ý thức được việc phải né.

Đôi mắt to, trống rỗng, nhìn chằm chằm về phía trước.

Thanh trường kiếm bay tới dẫn đến sự dao động kịch liệt của phóng xạ tinh thần, giống như là cuồng phong bão tố, khuấy động tóc của cô bé.

“Vù…”

Cũng ngay trong cái chớp mắt này, Lục Tân bước ra một bước, vọt tới trước mặt em bé.

Đồng tử trong hai mắt co lại, ngay lập tức, trước người có một luồng không khí vặn vẹo xông về phía trước, phảng phất như có một cỗ lực lượng vô hình đang bắn nhanh về phía trước.

Như bên kia, Lục Tân cũng thả trùng kích tinh thần của mình ra.

Đến lúc này thì có thể thấy rõ ràng, trùng kích tinh thần của anh và của Oa Oa có sự khác biệt.

Sức uy hiếp, có vẻ nhỏ hơn không ít.

Nhưng mà, lực lượng vô hình bắn ra trước đó lại có mật độ và sức lực mạnh hơn rất nhiều, trong nháy mắt, thanh trường kiếm được tạo thành từ bức xạ tinh thần đan xen vào nhau kia bị cỗ lực lượng này ngăn cản. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền lại về phía Lục Tân, khiến cho hai chân của anh trượt dài trên mặt đất, tạo thành hai rãnh sâu.

“Ba…”

Tốc độ của thanh trường kiếm kia ngày càng chậm, cuối cùng, khi bay đến vị trí trước mặt Lục Tân khoảng mười xăng-ti-mét mới chậm chạp dừng lại.

Ngay sau đó, một tiếng bộp căng lên, thanh trường kiếm vỡ nát.

Mảnh vỡ tản ra bốn phía xung quanh, cuối cùng biến mất từng chút một, làm cho lực lượng tinh thần vô hình dao động, hòa vào bức xạ xung quanh.

Lục Tân cũng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nói với Oa Oa đứng phía sau: “Không cần lo lắng, anh sẽ đỡ cho em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận