Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 989: Em gái đáng yêu nhất (2)

“Éc…”

Bích Hổ sợ hãi hét to một tiếng thảm thương, đột nhiên cả cơ thể sinh ra vài phần sức lực.

Cả người uốn éo tránh thoát vô số cánh tay đang ôm lấy mình, bắn người lên ôm chặt cây cột điện bên cạnh.

“Cái quái gì vậy?”

Gã liều mạng kêu to: “Như Lai, Thượng Đế, chúa Jesus, Bồ Tát, Cửu Thúc…”

“Bé đừng đến gần anh...”

“Hừ!”

Trong tiếng gào thảm thiết như chọc tiết heo của gã, bé gái rõ ràng đã nổi giận.

Cô ngồi xổm trên đỉnh đầu một người, cố gắng vươn bàn tay nhỏ về phía Bích Hổ.

Nhưng mà Bích Hổ kẹp chặt hai chân, không ngừng bò lên trên cột điện, cô không với tới, rồi như là thấy biểu hiện của Bích Hổ thật sự không đủ nhiệt tình, vì thế tức giận chống hông nói: “Rõ ràng là anh kêu anh trai em cứu anh, em đến cứu anh anh lại chẳng để ý đến em…”

“Em giận rồi, phải đi mách anh…”

“Anh?”

Trong đầu Bích Hổ đảo nhanh, đột nhiên hiểu ra gì đó.

Bích Hổ trợn to hai mắt nhìn thoáng qua cô, sau đó gã càng luống cuống hơn…

Liều mạng bám vào cột điện muốn bò lên trên, bàn tay yếu ớt vươn về phía trước: “Quỷ giận á á á…”

“ Đội trưởng là quái vật gì vậy á á á…”

“Bằng” “Bằng” “Bằng”

Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một loạt tiếng súng vang lên.

Vị hệ người nhện cấp hai khống chế đám người xung quanh thấy Bích Hổ đột nhiên thoát được trói buộc của đám người rồi vọt lên cột điện cũng ngạc nhiên lắm. Trong mắt anh ta, Bích Hổ cố sống cố chết bò lên cột điện, vừa bò vừa nhìn về phía không có một bóng người lẩm bẩm nói gì đó, giống như chìm trong khủng hoảng, khiến anh ta càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Anh ta không rảnh nghĩ nhiều, đè tay xuống, đám người kia đồng loạt móc súng ra, giơ lên nhắm bắn Bích Hổ.

“Ôi chao...”

Bích Hổ tuyệt vọng ngã xuống khỏi cột điện, sau đó được em gái bên dưới ôm vào lòng.

Cảm giác hơi lạnh vờn quanh người lập tức lũ lượt kéo đến, trong lòng Bích Hổ vừa sợ vừa kinh, muốn giãy giụa theo bản năng.

Đúng vào lúc này, đám người kia lại đồng loạt vươn tay muốn bắt gã lần nữa.

Trong lúc Bích Hổ giãy giụa, có một sức mạnh khác thường nương theo cảm xúc lạnh băng bao phủ lấy gã, rồi chớp mắt lan tràn ra khắp những người xung quanh, làm cho những cái tay đang duỗi ra muốn bắt gã lập tức run rẩy, uốn éo, giống như một đám người giấy, hơn nữa loại uốn éo này còn nhanh chóng lan tràn ra ngoài, lao thẳng về phía nơi xuất phát.

“Xì xào...”

Một đám người không thể khống chế được cơ thể của mình, họ ngã vào nhau sau đó đổ sập về phía trước giống những quân bài đô mi nô.

Người ngã nhào xuống cuối cùng chính là người hệ người nhện cấp hai kia.

“Vụt!”

Đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức phi người lên dừng lại bên cạnh Bích Hổ đang đứng ở bờ tường, ngồi chồm hổm xuống nhìn về phía trước.

Sắc mặt anh ta hơi nghi ngờ, dường như không hiểu tại sao đột nhiên gã có được năng lực làm ô nhiễm đám người này, dù sao vừa rồi đuổi bắt lâu như vậy, cho dù nhìn từ góc độ nào, thì đối thủ trước mặt chỉ là một người nhện cấp một mà thôi.

“Cái này...”

Bích Hổ cũng vừa mừng vừa sợ, ngơ ngác nhìn đôi tay của mình.

“Hừ...”

Em gái ngồi ở trên vai gã, khoanh đôi tay nhỏ trước mặt, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

“Là… Là em giúp anh?”

Bích Hổ đắm chìm trong cảm giác phấn khích này, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía em gái.

Em gái mím môi nhỏ kéo thành một đường thật dài, lạnh lùng nói: “Anh nói anh trai em là quái vật?”

Bích Hổ lập tức nghẹn họng trợn mắt, cảm xúc sợ hãi bao phủ cả người gã.

Vào thời điểm nguy cấp như vậy, tất cả hành động của gã chỉ là hành động bản năng: “Đúng vậy...”

Gã ngơ ngác nhìn em gái trước mắt: “Nếu là người bình thường thì sao lại có em gái đáng yêu như vậy chứ?”

Em gái lập tức ngẩn người, đôi mắt hơi tỏa sáng.

Đầu óc Bích Hổ gần như trống rỗng, chủ động nói chuyện: “Anh rất giận đội trưởng.”

Em gái lập tức dùng ánh mắt không hề có thiện cảm nhìn gã.

Bích Hổ nói: “Có em gái đáng yêu xinh đẹp như vậy mà không dắt ra cho chúng tôi nhìn thấy sớm…”

Em gái lập tức ngây dại, bẹp miệng nói: “Đúng vậy, anh ấy còn thường xuyên giả vờ không thấy em…”

Bích Hổ nói: “Đội trưởng thật ghê gớm...”

Ánh mắt em gái lại trở nên không tốt.

Bích Hổ nói: “Dù sao nếu anh có em gái đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ không thể giả vờ không thấy...”

Ánh mắt em gái lại sáng lên...

“Em rất thích anh đó...”

Em gái phấn khích nhảy dựng lên, hai tay ôm lấy cổ Bích Hổ, chỉ trong chớp mắt, cảm giác lạnh lẽo lại truyền vào trong cơ thể Bích Hổ, cái cảm giác này làm năng lực trong người gã cao hơn một cấp, có năng lực khống chế bản thân.

Cùng lúc đó, khi loại cảm giác này tràn ra, nó giúp gã có năng lực có thể khống chế cơ thể của người khác bất cứ lúc nào.

Gã vui sướng nhìn đôi tay của mình, kích động trả lời: “Anh cũng thích em lắm...”

“Về nhà với em được không...”

“Được chứ, anh đã muốn đến nhà em làm khách từ lâu, chỉ là đội trưởng không cho...”

“Em muốn mang anh về chơi đồ chơi…”

“Tốt quá, khi còn nhỏ anh cũng rất thích chơi đồ chơi…”

“Thật không? Vậy anh đã từng trở thành món đồ chơi chưa?”

Hình như có gì đó không đúng…

Nhưng Bích Hổ đã bị ngạc nhiên và vui mừng lấp đầy đầu óc, gã đang bận cảm nhận sức mạnh lạ thường đáng sợ trong cơ thể nên không rảnh phát hiện, gã hung ác nhìn đối thủ ngồi chồm hổm trên bờ tường đối diện, ngoắc ngón tay: “Cháu ngoan, không phải lợi hại lắm à, đến đây đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận