Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 506: Hoá ra, mày ở đây (2)

Lúc này, sự bất mãn trong lòng của Lục Tân đang dần dần tăng cao.

Có lẽ, anh cảm nhận được sự lo lắng, chờ mong, và những ánh mắt chất vấn của đám lão tài xế ở trong phòng này đối với mình.

Có lẽ, trong những ánh mắt nhìn mình đây, còn bao gồm một ánh mắt đắc ý mà tham lam của một con quái vật.

Lúc đầu, những người này đều rất tin tưởng mình mà.

Nhất là Tiểu Chu, cậu cho rằng mình là một người chuyên nghiệp, cảm thấy mình có thể xử lý hết tất cả những chuyện này.

Nhưng bây giờ, mình lại phải bó tay trước con quái vật này, đúng là giống một trò cười.

Điều này, khiến cho Lục Tân có một cảm giác rất phẫn nộ...

Loại phẫn nộ này, khiến cho cái bóng dưới ánh đèn của anh cũng đều có hơi tán loạn.

"Được rồi, tôi đã tìm được cách đối phó với nó rồi."

Lục Tân ngồi trên cái bàn nhỏ trước cửa, hơi ngửa ra sau tựa vào khung cửa.

Bọn Tiểu Chu và Tôn Cẩu Tử, thậm chí bao gồm cả những tài xế kia, lúc này đều chợt giật mình, mặt lộ đầy vẻ chờ mong.

"Bây giờ, các người không cần phải trừng mắt nhìn chòng chọc vào nhau giống như trước đây nữa, bởi vì làm như vậy, các người cũng không thể nào chống đỡ đến cuối cùng được, sớm muộn gì cũng sẽ mệt mỏi, trước sau gì cũng sẽ bị con quái vật kia bắt đi." Lục Tân chậm rãi nói, anh mở to mắt nhìn về phía căn phòng này.

Sự bình tĩnh ở trong mắt anh đã đạt đến cực điểm.

Mà khi sự bình tĩnh trong mắt một người đạt đến cực điểm, thứ hiện ra chính là lạnh lùng.

"Bây giờ, tao đang nói với mày đó."

Ánh mắt của anh không có tiêu cự, giống như là đang nhìn vào một con quái vật nào đó không tồn tại trong phòng vậy, lẳng lặng nói: "Tao biết, bây giờ mày đang ở trong căn phòng này, cũng có thể nghe được lời tao nói... Đương nhiên, nghe không được cũng không có sao, dù sao, tao cũng đã quyết định phải làm như thế rồi."

"Có người đã từng dạy tao, đối diện với những vật quỷ dị, lý trí nhân loại chính là ưu thế duy nhất."

"Bây giờ, tao liều lý trí với mày!"

Vừa nói, anh vừa lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, viết từng dòng từng dòng lên đó, bảo:

"Đầu tiên, qua phân tích trước đây, còn có động tĩnh bên ngoài lúc nãy mày dùng để phân tán sự chú ý của bọn tao, mới có thể bắt được nhiều người của bọn tao như vậy, điều này càng thêm phần khẳng định suy đoán của tao. Rằng nhất định mày chỉ có thể bắt được những người mà bọn tao không chú ý đến."

"Tương tự, điều này cũng xác nhận rằng mày vẫn luôn ở trong căn phòng này, quan sát tất cả mọi người."

"Thứ hai, mày muốn bắt được người của đội xe này, theo lý thuyết mà nói phải bắt đầu xe đầu tiên mới đúng. Bởi vì, bắt được đầu xe của đoàn xe này, đội xe này sẽ trở nên hoảng sợ, tiện cho mày ra tay hơn. Hơn nữa, lúc mày chuẩn bị bắt đầu ra tay, đầu xe đang nghỉ ngơi trong phòng, lẻ loi một mình, mày bắt cô ta là tiện nhất. Nhưng mày không làm thế, thậm chí mày còn không tiếc vào nhà xí để bắt người trước..."

"Ha ha, một con quái vật đi vào nhà xí..."

"Tao vốn còn cho rằng có phải là vì đầu xe này ít nhiều gì cũng bị biến dị, cho nên mày mới không dám tuỳ tiện bắt cô ta. Nhưng vừa rồi, mày lại thừa cơ hội này để bắt cô ta đi, dù cho cô ta đã an vị bên cạnh tao... Cho nên, không phải là mày không muốn bắt cô ta, mà là không có cơ hội. Từ sau khi cô ta xuất hiện, bởi vì cô ta là đầu xe, cho nên sự chú ý của người trong đội xe đều tập trung vào cô ta."

"Cô ta là người nhận được nhiều chú ý nhất trong đội xe này, cũng là người mà mày khó bắt nhất."

"Đã như vậy, vì sao ngay từ đầu mày lại không đến phòng để bắt cô ta?"

Nói đến đây, con mắt Lục Tân hơi híp lại một chút, giọng nói lạnh lùng: "Bởi vì mày không làm được."

"Do cô ta khoá trái cửa phòng, cửa sổ cũng bị đóng nốt, cho nên mày vào không được."

Vừa nói, mặt anh vừa nở một nụ cười, nhấc bút viết: "Cho nên, mày có thực thể."

"Chỉ là mày có thể khiến tao không nhìn được mày, thậm chí, không thể sờ được mày?"

"... Điểm ấy vẫn còn đáng nghi."

"Nhưng cho dù nói như thế nào đi nữa, đây và việc biến mất vào hư không là hai việc khác nhau, cho dù không ai có thể trông thấy mày, nhưng lúc mày đi ra ngoài vẫn phải tránh thoát người, sau đó thông qua một loại tác động như mở cửa đóng cửa, mở cửa sổ đóng cửa sổ, dù sao tao cũng đã qua huấn luyện chuyên nghiệp mấy thứ ô nhiễm tinh thần thế này, năng lực tinh thần có thể chủ yếu ảnh hưởng đến người, nhưng lại không thay đổi được vài quy tắc chân thật của thế giới."

"Thứ ba, từ xế chiều mày đã dây dưa đến tối với tao, giống như một thứ hèn nhát rụt rè vậy, hơn nữa, tao cũng đã đợi mày ở phòng bên cạnh lâu như thế, nhưng cũng không chờ được mày đến tìm tao, đây có phải nói rõ rằng, thật ra mày vẫn luôn sợ tao không nhỉ?"

"Nếu như thế, vậy đơn giản rồi."

Nói đến đây, anh nhẹ nhàng thở dài, lấy ra một cái hộp sắt màu đen từ trong túi mình, cầm ra một cái đầu lọc thuốc màu vàng từ bên trong, còn lại tất cả ba cây, anh ném cho Tiểu Chu một cây, lại ném cho Tôn Cẩu Tử một cây, sau đó mình chậm rãi hút nốt cây cuối cùng, khóe miệng cũng nhếch lên một góc độ kỳ quái, nói khẽ: "Tao cần gì phải tìm xem mày ở đâu chứ? Biết mày ở trong phòng này là đủ rồi."

"Tao sẽ luôn canh ở cửa, không cho mày rời đi đâu."

"Tin tao đi."

"Cho dù mày có đi ngang người tao để ra ngoài, hay là đập vỡ cửa sổ để chạy đi, tao đều có thể phát hiện ra mày."

Ngừng một chút, anh nở một nụ cười xán lạn, giọng nói có hơi âm trầm:

"Trong khoảnh khắc đó, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận