Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 608: Ô nhiễm thực sự (2)

"Bụp. . ."

Có một âm thanh truyền đến từ nơi xa xôi trống trải.

Trên người của con quái vật phía sau lưng anh xuất hiện những tơ máu chằng chịt dài vô tận, giống như các tổ chức thần kinh và mạch máu xanh xanh đỏ đỏ.

Những tơ máu này có một bộ phận rất lớn nối liền với mạch máu trên người Tiểu Thập Cửu.

Lúc này, có càng nhiều tơ máu bò sát mặt đất và trên tường, lao về phía Tiểu Thập Cửu. Đồng thời, cũng giống như một loại ý thức nào đó đi vào cơ thể của Tiểu Thập Cửu, làm cơ thể của cô khẽ rung lên, sự điên cuồng trong ánh mắt cũng xuất hiện.

"Phù. . ."

Lục Tân hít thở nhẹ nhàng, càng dùng sức ôm chặt Tiểu Thập Cửu, khẽ nói: "Đừng sợ."

Biểu cảm điên cuồng trên mặt của Tiểu Thập Cửu dần dần tan đi, vẻ mặt mê mang lại xuất hiện một lần nữa.

Điên cuồng và bình tĩnh rất nhanh đã đan xen thay đổi trên khuôn mặt của cô.

Rõ ràng biểu hiện của Tiểu Thập Cửu đã chỉ rõ cô và quái vật được xưng là “thần’ kia có liên hệ với nhau.

Nói một cách khác, cô vẫn luôn chịu ảnh hưởng từ “thần”.

Loại ảnh hưởng này cũng có thể nói là một loại ô nhiễm.

Lục Tân cũng không biết nên làm thế nào để chặt đứt loại ô nhiễm này, nhưng điều anh có thể làm chính là ôm lấy Tiểu Thập Cửu.

Trước đây không lâu, Trần Tinh đã đề cập đến một khái niệm gọi là “đảo ngược ô nhiễm”.

Trong khóa học huấn luyện người có năng lực sơ cấp anh cũng đã được học qua khái niệm và bản chất của ô nhiễm.

Người bình thường cũng có ô nhiễm.

Cười to, khóc to, thậm chí một động tác vô thức cũng có thể là ô nhiễm.

Như vậy, điều duy nhất anh cầu mong bây giờ là ngực của mình có thể “ô nhiễm” Tiểu Thập Cửu.

Cùng lúc đó, cái bóng dưới chân anh lan tràn ra ngoài.

Dưới khoảng cách gần như thế không có lý do phải để mặc cho “thần” ở đó không quan tâm.

"Mày cũng biết chịu đựng? Cũng biết ôm?”

Lúc quái vật thúc giục Tiểu Thập Cửu, lồng ngực của nó có một khuôn mặt dữ tợn đang kêu gào.

"Loại lực lượng ở cấp bậc này là đồ chơi cho thứ con nít con nôi như mày phải không?"

Lúc này Triệu Sĩ Minh gần như sắp mất đi chính mình, ít nhất, giọng nói của ông ta đã không còn lý trí như trước đó mà càng ngày càng trở nên điên cuồng. Đến giọng nói của ông ta cũng đã hoàn toàn không giống trước đây, ngày càng bị điên cuồng nhuộm dần.

“Ngay từ ban đầu ta không nên lãng phí nhiều thời gian với mày như vậy…”

"Nhưng bây giờ, ta cuối cùng hiểu rõ, cũng coi như đã biết được cái gì mới thật sự là lực lượng của thần. . ."

"Vù vù vù. . ."

Trong lúc ông ta to tiếng gào thét, Lục Tân không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của anh đột ngột nhìn về phía nó.

Trong nháy mắt này, cái bóng dưới chân Lục Tân bỗng nhiên kéo dài, phóng về hướng quái vật.

"Rầm. . ."

Lần này, "thần" phản ứng tương đối nhanh, sáu con mắt đồng thời chớp lại, một lần nữa dùng trùng kích tinh thần.

Lực lượng trùng kích tinh thần và cái bóng một lần nữa va chạm vào nhau, khiến cho mặt đất xuất hiện những vết cắt ngang sâu hoắm.

Tuy nhiên gần như bởi vì lúc trước cái bóng đã từng một lần đột phá trùng kích tinh thần, nhớ rõ đặc tính của nó nên lần này, tốc độ đột phá của cái bóng nhanh hơn rất nhiều lần so với trước đó, giống như là một răng cưa màu đen sắc bén, cắt chém qua rất nhanh đã làm hao mòn và hòa tan từng tầng không khí vặn vẹo đại diện cho trùng kích tinh thần. Trong thời gian ngắn, nó chỉ còn cách “thần” khoảng cách chừng một mét.

Dường như “thần” đang cảm thấy hoang mang, hoặc phải nói là nó đang gào thét.

Trên thân nó có vô số tơ máu đột nhiên bắn ra ngoài, giống như những sợi tơ sền sệt lít nha lít nhít chui vào bên trong từng khe hở.

Ở chỗ mắt thường không quan sát được, không ai biết được còn có bao nhiêu sợi tơ như vậy, lại chui sâu bao nhiêu nữa.

Loại sợi tơ này giống như là rễ cây.

“Tách, tách, tách…”

Theo những sợi tơ kéo dài vươn ra ngoài, đột nhiên xung quanh có tiếng vật thể dày nặng, sền sệt bao trùm ở công trình kiến trúc bị dồn nén vang lên.

Một tiếng "Soạt" truyền đến, các công trình kiến trúc bị bỏ hoang đột nhiên vỡ vụn, từng khối máu thịt màu đỏ tươi trào ra.

Những khối máu thịt này đã liên kết lại một chỗ với những sợi tơ mảnh mai kia, giống như một vật sống mà vọt đến hòa làm một với “thần”.

Đây vẫn chỉ là bắt đầu.

Từ bốn phương tám hướng, đều có khối thịt khổng lồ như vậy bay đến.

Nếu chuyển sang góc nhìn thượng đế thì sẽ thấy, một thành phố này đều đã bị bao trùm vô số quái vật xúc tu.

Mỗi cái hẻm nhỏ tối tăm, mỗi căn phòng bỏ hoang đều có số lượng lớn máu thịt cổ quái, không thể diễn tả thành lời đang nhanh chóng di chuyển.

Những nơi chúng đi qua, một tòa nhà cao tầng sụp đổ, làm bụi tung bay mờ mịt.

Cả thành phố, khắp nơi đều là máu thịt đang bò đi.

Cả thành phố bỏ hoang này giống như là dùng cách thức này mà lập tức sống lại.

Thịch, thịch…

Một dạng vật chất dạng mạch máu và dây thần kinh giống như dây leo mà quấn lên mặt ngoài của các công trình kiến trúc, cuối cùng nối liền với con quái vật kia.

Tất cả quái vật trong thành phố này đang dần dần trở thành một chỉnh thể.

Hoặc là nói, chúng nó vốn chính là một cái chỉnh thể, chẳng qua chỉ là đang chờ “trái tim” này xuất hiện mà thôi.

"Ào ào ào. . ."

Theo máu thịt từ từ tụ tập lại với nhau, trùng kích tinh thần của quái vật cũng càng ngày càng mạnh mẽ, trong nháy mắt đẩy lùi cái bóng ra ngoài ba mét.

Cùng lúc đó, cơ thể của “thần” cũng đang dần dần nâng lên.

Vô số máu thịt tụ tập lại giống như là cái bệ nâng cơ thể của nó lên, hướng về chỗ cao nhất của thành phố.

Khuôn mặt của Triệu Sĩ Minh đã biến mất, hoặc là nói đã bị hòa tan hoàn toàn.

Cái tên “thần” kia chỉ còn lại một khuôn mặt hờ hững, dưới ánh sáng của trăng máu nhìn xuống tòa thành đổ nát này.

Hoặc là nói, nhìn xuống Lục Tân bé nhỏ đang ở dưới chân nó.

"Vù. . ."

Lại sau một tích tắc, sáu con mắt của “thần” đồng thời chớp lại, tiếp theo đó từng đợt tiếp trùng kích tinh thần giống như không bao giờ cạn kiệt liên tiếp truyền đến. Cái bóng dưới chân Lục Tân không những lập tức bị chen trở về bên người của anh. Mà nó giống như một dạng công kích vật chất, thậm chí lan tràn đến trên người Lục Tân, mặt đất cũng bị thổi lên từng lớp đất cát bay thẳng về phía Lục Tân giống như những viên đạn.

“Bốp, bốp, bốp!”

Trên người Lục Tân xuất hiện một dạng từ trường vặn vẹo, hất tung những hòn đá nhỏ bay về phía anh ra bốn phía.

Nhưng sau một giây, trên người của “thần” bỗng xuất hiện vô số xúc tu kéo dài ra ngoài, cuốn lấy những tòa nhà cao tầng ở hai bên.

Ầm ầm!

Những xúc tu giống như những con rắn co lại, siết chặt những công trình kiến trúc có tuổi thọ gần ba mươi năm này thành hình dạng của hồ lô, sau đó ném vào giữa. Những thanh thép sắc bén và những mặt cắt nham nhở không đồng đều đâm thẳng và cơ thể của Lục Tân.

Đất đá và phế liệu của công trình kiến trúc lăn xuống, lấp kín con đường này.

Cơ thể của Lục Tân đã hoàn toàn bị che khuất, cũng không biết có phải đã bị đất đá đè bẹp thành thịt nát hay không.

Nhưng nó vẫn không hài lòng, những xúc tu như những con mãng xà khổng lồ.

Một tòa nhà cao tầng, một toàn chung cư lần lượt bị nó lôi kéo tới, rầm rầm đâm về phía chính giữa con đường, lấp đầy mặt đất.

Mà những điều này, dường như làm cho nó cảm thấy thiếu thốn sức lực.

Thế là, những máu thịt đã dung hợp với nó đồng thời kéo dài từng sợi mạch máu, từng sợi, từng sợi như những con rắn nhỏ nhanh chóng, dũng mãnh lao thẳng ra phía ngoài. Ở nói đó, có hơn mười vạn dân cư đang sinh sống đều có thể xem như “tài liệu” có sẵn.

Hoặc là nói, những cư dân này vốn dĩ chính là tài liệu mà Bàn Đen đã chuẩn bị sẵn.

Đây mới thực sự là lực lượng thuộc về “thần”.

Dùng khí thế mạnh mẽ không thể ngăn cản để ô nhiễm cả tòa thành, khống chế cả tòa thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận