Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1279: Người bình thường thì không biết đánh nhau sao? (1)

“Rào…”

Phản ứng đầu tiên của Tàng Trượng Nhân chính là bỗng nhiên giơ tay lên, lau từ trái sang phải.

Đối mặt với những người khác, thân là “Thần”, hắn ta có thể cảm nhận được trí nhớ và suy nghĩ của đối phương, biết được tất cả mục đích và hành động của đối phương, đây chính là sự áp chế của người ở thế trên.

Nhưng bởi vì có Hạt Đen ở đây, hắn ta không thể nào nhìn thấy trí nhớ của Lục Tân.

Cho nên hắn ta cũng không biết, tại sao người này lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, sau đó còn khiến cho mọi chuyện thay đổi nhiều đến vậy.

Ngoài ra, việc Hạt Đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta với khoảng cách gần như vậy quả thật cũng gây ra ảnh hưởng nhất định đối với hắn ta.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là sử dụng ý chí của mình.

Bởi vì những nghi thức được ghi lại trong bộ luật Hộp Đen, về một mặt nào đó, đều là những quy tắc và khế ước do hắn ta quyết định.

Cho nên vào lúc hắn ta phân tâm, nó sẽ có thể dẫn đến những tác dụng mà ngay cả hắn ta cũng không phản ứng kịp.

Hắn ta không thể từ chối quy tắc ấy, dẫn đến việc Lục Tân đã đi tới trước mặt hắn ta.

Vậy nhưng, hắn ta có thể kết thúc cục diện này trước, điều này cũng phù hợp với những quy tắc mà hắn ta đã lưu lại trong bộ luật Hộp Đen…

Kết thúc trước thời hạn không phải là vì sợ Lục Tân mà là vì bây giờ không phải là lúc.

Hắn ta vừa bị thương nghiêm trọng, bây giờ không tiện để bất cứ kẻ nào gặp…

Càng không tiện để gặp bất cứ kẻ nào!

“Phù phù…”

Vậy nhưng đúng lúc ấy, Lục Tân chợt lao về phía trước.

Lúc này, Hạt Đen trong mắt đã đậm đà tới cực điểm, trên mặt anh còn nở một nụ cười khoa trương.

Biểu cảm uy nghiêm, giống như ác ma.

Ở một chiều không gian nơi vốn không hề có chút cảm giác về khoảng cách, ngay khi anh xông lên đã liền lao đến trước mặt Tàng Trượng Nhân.

Sau đó, anh chợt đưa tay trái ra, hung hăng bắt được cánh tay đang nâng lên của Tàng Trượng Nhân.

Cha, mẹ, em gái đều không đi theo mình đến thế giới này.

Mặc dù bảy loại vật phẩm ký sinh cũng đều đi cùng nhưng chúng quá nhát gan, bao gồm cả tòa nhà cũ cũng không có phản ứng.

Lúc này Lục Tân chỉ còn lại một mình.

Vì vậy, anh vốn không đánh nhau với người khác từ nhỏ đến lớn đã trực tiếp giáng cho Tàng Trượng Nhân một quả đấm.

“Oành!”

Thế mà anh lại cho Tàng Trượng Nhân một quyền thật mạnh.

Thậm chí, Lục Tân còn cảm nhận được loại xúc cảm chân thật đến thế.

Có lẽ ngay cả Tàng Trượng Nhân cũng bị hành động này của Lục Tân làm cho kinh sợ, hắn ta không thể hiểu được hành động bỗng nhiên xông lên rồi tung quyền thế này của anh.

So với quả đấm và vẻ mặt tàn bạo của Lục Tân, hắn ta càng để ý đến Hạt Đen đang cấp tốc đến gần mình hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta đã co rụt lực lượng tinh thần của mình, chuẩn bị nghênh đón một thế chắn tàn bạo, thế mà lại không ngờ rằng, Lục Tân lại cho mình một quyền.

Một quyền này khiến cơ thể hắn ta ngã ngửa về sau, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ kỳ dị.

“Tôi không biết ông là ai…”

Xúc cảm của quyền thứ nhất khiến Lục Tân trở nên hưng phấn, không chút nghĩ ngợi, anh lập tức tung ra quyền thứ hai.

Hung ác nói: “Nhưng ông không thể làm khó người của tôi…”

Oành!

Một quyền này lại đập trúng, bởi vì Tàng Trượng Nhân đang nhanh chóng lùi về phía sau, xích sắt dâng lên, không ngờ rằng Lục Tân sẽ lại đấm quyền thứ hai.

Trước mặt Lục Tân xuất hiện vô số lực lượng tinh thần đang bay tán loạn, xích sắt đung đưa ma sát với nhau tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai.

Vậy nhưng anh vẫn không hề lo sợ, trực tiếp nghiến chặt răng, một tay nắm cổ tay của Tàng Trượng Nhân, tránh đi hành động muốn kết thúc cục diện hiện tại của hắn ta, một tay khác thì giơ cao, bóp răng rắc vang dội rồi hung hăng đập vào Tàng Trượng Nhân đang sắp biến mất.

“Quyền thứ nhất là đánh thay cho mẹ…”

“Quyền thứ hai là đánh thay cho số hai…”

“Quyền này là…”

Ở thế giới hiện thực, vào giờ phút này, không biết có bao nhiêu người đang cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Bọn họ nhìn thấy vô số thành lũy không gian của Tàng Trượng Nhân đang dần dần biến mất, trong lòng mọi người dần dần thả lỏng, vậy nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hắn ta, dù sao thì đối mặt với một vị Thần, không ai dám khinh nhờn, một khi nó vẫn chưa hoàn toàn rời đi thì không được tính là đã kết thúc.

Vậy nhưng bọn họ lại không thể ngờ rằng, ngay khi Tàng Trượng Nhân đã sắp biến mất, Lục Tân bỗng nhiên xuất hiện.

Anh xuất hiện phía sau thành lũy không gian, sau đó giơ quả đấm rồi hung hăng đấm vào Tàng Trượng Nhân…

Đánh trúng!

Anh đã thật sự đánh trúng, hơn nữa còn đánh trúng tới tận hai lần!

Nhìn cảnh tượng ấy, bất kể là Hắc Hoàng Hậu hay là tiến sĩ An thì sắc mặt của ai cũng đều thay đổi, vẻ mặt của ai cũng quái dị đến mức khó hình dung.

Cho dù có là số bảy thì cũng chỉ biết run sợ tại chỗ, khó tin: “Số chín… Điên rồi sao?”

Có lẽ khi nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng không thể được sự điên cuồng và bất chấp lý lẽ trong hành động ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận