Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 644: Hoàn thành kế hoạch thu về vật thí nghiệm (2)

Vấn đề này, rõ ràng hỏi đến mức khiến cho Lục Tân cũng có hơi mơ hồ, anh khó hiểu nhìn về phía Trần Tinh, bảo:

"Cô là tổ trưởng của tôi, tôi là dô cô chiêu mộ đến, ban đầu cũng đều là cô sắp xếp công việc và dẫn dắt tôi trong công việc thanh lý và huấn luyện, mặc dù nói trên lý thuyết, viện nghiên cứu là tổng bộ của bộ thanh lý thanh lý đặc biệt của các thành phố tường cao lớn của chúng ta, là lãnh đạo cấp cao hơn, nhưng công việc là do họ sắp xếp, tôi cũng không thể nào chưa hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp đồng ý được..."

Nói rồi lại vội quay đầu nhìn về phía Trần Tinh: "Chẳng lẽ tôi làm sai sao?"

Trần Tinh vội vàng lắc đầu: "Không có."

Nhưng sau khi nói xong, cô ta lại muốn bổ sung gì đó, nhưng lại không biết phải nên trả lời thế nào.

Lục Tân cũng có hơi xấu hổ, cười nói: "Tôi rời đi một vòng như vậy, vẫn cảm thấy Thanh Cảng chúng ta tương đối tốt, đội trưởng cô vẫn luôn chăm sóc tôi, cộng thêm lần nữa có việc, còn lập tức bỏ lại tất cả mọi chuyện chạy đến thành phố trung tâm để giúp đỡ tôi..."

Nói rồi, hơi dừng lại một lúc rồi lại bảo: "Tôi rất cảm kích cô, đội trưởng, tôi cũng tin tưởng cô nhất."

"A..."

Lúc này, biểu cảm trên mặt Trần Tinh đã trở nên có chút phức tạp.

Dường như cô ta có hơi xấu hổ, nhưng nhiều hơn chính là không thể nào che giấu được cảm xúc vui vẻ và sự tự tin.

Trong một thời gian ngắn, cô ta không hề nói gì, một lát sau, bèn nhẹ nhàng quay cửa sổ xe xuống, sau đó lấy ra một điếu thuốc lá dài, Lục Tân vội đưa bật lửa đến, châm giúp cô ta, Trần Tinh đón gió bên ngoài cửa sổ, tỉnh táo một lúc mới khẽ nói: "Anh làm rất đúng, chuyện này cũng quả thật quan trọng, cho nên, sau khi tôi trở về, tôi sẽ thương lượng đàng hoàng với mấy giáo sư một chút."

Lục Tân cười đồng ý: "Được rồi."

Hạ Trùng ở bên cạnh vừa lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, có điều vẫn luôn dựng lỗ tai.

Đến lúc này, mới bỗng nhiên khẽ nói một câu: "Trong thành phố trung tâm chúng tôi cũng rất tốt!"

Lúc bọn Trần Tinh, Lục Tân, Hạ Trùng đi ra khỏi viện nghiên cứu, ở tầng ba mươi mốt của toà cao ốc viện nghiên cứu, tiến sĩ An khoanh tay, hất áo khoác trắng, chân mang đôi giày cao gót da nhỏ kia, lẳng lặng ngồi một hồi lâu trên bàn làm việc, sau đó bỗng nhiên cô ta lại ngẩng đầu lên, phì cười một tiếng, có hơi lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó quay người đi về ngồi trên chiếc ghế xoay.

Rút một cây kẹo mút màu đỏ ra nhét vào trong miệng, cô ta rút ra một cái điện thoại.

"Kết quả không tệ, công việc thu hồi vật thí nghiệm dường như sắp hoàn thành rồi."

Sau khi điện thoại được kết nối, cô ta khẽ cười: "Quả thật có hơi bất ngờ một chút, nhưng tổng thể coi như thuận lợi rồi."

"Ha ha, tôi đã sớm nói rồi, dùng cách này mới là thích hợp nhất."

"Làm nghiên cứu chính là để giải quyết vài vấn đề, một đám làm nghiên cứu động một chút lại chém chém giết giết, vậy không phải sẽ bị chê cười sao?

"Cuối cùng tôi còn có một vấn đề nữa..."

"Trước đó, điều kiện mà viện nghiên cứu Nguyệt Thực chúng ta treo giải là gì, ai có thể cung cấp manh mối liên quan đến phòng thí nghiệm bỏ trốn, sẽ có thể nhận được phần thưởng phong phú, nhưng bây giờ, tôi trực tiếp giúp đỡ viện nghiên cứu thu về các công việc và vật thí nghiệm cũng gần xong rồi."

"Vậy tôi muốn một trăm triệu của cô, không quá đáng chứ?"

"Nhiều vậy?"

"Ha ha, thật lòng mà nói, tôi còn cho rằng mình đòi ít đấy, bởi vì tôi thật sự..."

Cô ta hơi ngừng lại một chút, sau đó ít nhiều gì trong giọng nói cũng có chút cảm khái: "Kém chút nữa đã bị anh ta dọa tè ra quần luôn rồi..."

"Chú ý ngôn từ đi chút đi?"

"Một người phụ nữ xinh đẹp chấn động lòng người như tôi đây, khi mặt không bị cạo sần, chân không bị chặt đứt, làn da trắng nõn không có đầy sẹo, nói thẳng ra mình xém chút nữa tè ra quần, chẳng lẽ không phải càng ảnh hưởng đến hình tượng của tôi sao?"

Không biết bên kia đầu điện thoại nói gì đó, sắc mặt của tiến sĩ An cũng dần dần lạnh lùng.

Một lát sau, cô ta bỗng nhiên mở miệng: "Có một câu tôi nhất định phải nói trước, coi như là nhắc nhở các người, cũng coi như là bổ sung một vật thí nghiệm trong công việc: đến cuối cùng giáo sư Vương Cảnh Vân đã làm cái gì, tôi không biết, nhưng tôi đã dùng cách của tôi để tiến hành ước định với anh ta, kết quả cuối cùng anh ta còn phụ thuộc vào người của bộ phận, ít nhất vẫn còn 50% trở lên..."

"Đừng vội vui mừng."

"Bởi vì trong phút cuối tôi ước định, đã phát hiện... Hoặc là phải nói, không phải là tôi phát hiện, mà là anh ta cố ý khuyên bảo tôi."

Tiến sĩ An nghiêm túc, chậm rãi, nói ra tổng kết: "... Anh ta có tính ngụy trang rất mạnh!"

"Lại dùng quan hệ cá nhân nói với tôi, không tiện chép vào ghi chép."

"Kế hoạch thu hồi của chúng ta trông thì rất thành công, nhưng sao các người biết được, đây có phải là do anh ta cố ý để chúng ta thu hồi hay không chứ?"

"Phải biết, là anh ta chủ động tìm chúng ta!"

"Một con cừu non trước mặt thì có vẻ có ích và run rẩy trước mặt viện nghiên cứu."

"Làm một con quái vật núp giữa bầy dê để âm thầm quan sát chúng ta, âm thầm trêu tức nhìn chúng ta..."

"Nhìn từ bề ngoài, thật ra rất khó phân chia!"

"Cho nên, nói từ cá nhân của tôi, so với việc nghiên cứu anh ta như đạp lò xo, tôi càng muốn thật sự được ngủ với anh ta hơn!"

"Ở trên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận