Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1038: Mọi chuyện vẫn bị làm ầm ĩ lên (2)

Nhóm người có năng lực trên thế giới này, vốn dĩ là đang dùng đủ những phương pháp khác nhau mà sinh tồn dưới Trăng Máu.

Có người gia nhập bộ phận Đàn Gia thật đặc biệt, không ngại bị người khác biết đến, cũng nghiên cứu năng lực của chính mình.

Cũng có một bộ phận rất lớn những người còn lại lựa chọn che giấu năng lực của bản thân, coi năng lực của bản thân trở thành bí mật lớn nhất cuộc đời.

Cô Tôn này không thể nghi ngờ chính là người thuộc nhóm đó.

Dưới tình huống bình thường, nếu như có người khác nhìn thấu bí mật của cô ta, lựa chọn của cô ta cũng chỉ có một mà thôi, giết người diệt khẩu.

Mà khi đủ loại quát mắng, chỉ trích xung quanh, họng súng, cùng với ánh nhìn của cô Tôn đồng thời hướng về phía mình, Lục Tân nhíu chân mày một cái.

Anh là một người hướng nội, không quá quen đứng ở vị trí mà tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào, hơn nữa anh lại còn là một người thành thật, không hiểu mấy thứ trò chơi vờn qua vờn lại, cũng sẽ không cố tình bày ra dáng vẻ thâm sâu không thể hiểu được, bởi vậy anh chỉ là theo bản năng mà ngẩng đầu lên, nhìn ngược lại những người đó.

Anh chỉ cực kỳ bình tĩnh mà nhìn ngược lại tất cả những người kia một vòng.

“Soạt!”

Chỉ một ánh mắt như thế nhìn lại, trong bầu không khí lại dường như có điều gì đó rúng động một chút.

Bầu không khí trong nháy mắt trở lên cô đặc, dường như ánh sáng cũng trở nên âm u đi vài phần, trong hư không, tựa như có một người vừa “hì hì” một tiếng.

Ngay sau đó, bỗng nhiên một trận cực kỳ hỗn loạn xảy ra.

Mấy người vốn đang chỉ vào mặt Lục Tân quát mắng anh nói hươu nói vượn, dường như bị thứ gì đó bám lấy, ngã thật mạnh về phía sau.

Thậm chí còn không thể ngồi vững trên ghế mà đổ rạp xuống dưới nền đất.

Thân thể những người đó cong cong thành hình con tôm, miệng cũng mở lớn ra, như là những con cá bị ném lên trên bờ, cố gắng mà hít vào những hơi thật sâu.

Những người bảo an vốn dĩ đang cầm súng hướng về phía Lục Tân, trong chốc lát bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.

Bọn họ đồng loạt ngây ngốc mà nhìn bàn tay đang cầm súng của bản thân, vậy mà lại trở nên vặn vẹo từng chút một.

Ngón trỏ và ngón cái cuộn chặt vào với nhau, cùng vặn ngược về đằng sau, dán sát vào mu bàn tay, ngón giữa cũng dùng sức cong vào bên trong, hình thành một góc nhọn với lòng bàn tay, sau đó thì toàn bộ bàn tay cũng trở nên quay cuồng, một vòng lại một vòng, như bị cuộn lại thành hình một con ốc vít vậy.

“Lách cách”, tất cả súng đều bị rơi xuống đất, bản thân bọn họ vậy mà lại không hề cảm thấy đau.

Là em gái!

Không biết cô đã đến đây từ khi nào, không chỉ cực kỳ tức giận mà cho mấy người đã chỉ trích Lục Tân một cái tát, còn vặn vẹo tay của những bảo an dám chĩa súng vào người Lục Tân thành dáng vẻ kỳ quái này, Lục Tân cũng cảm thấy, có phải là em gái anh đã làm hơi quá mức rồi hay không…

Chỉ là em gái cố ý làm bộ không có thấy ánh mắt của Lục Tân, cứ như không có chuyện gì mà hướng ánh mắt nhìn về những nơi khác.

Lúc này anh cũng không kịp nói thêm điều gì, dù sao thì nhiều người như thế đang nhìn vào anh, hiện tại mà nói chuyện cùng em gái, bọn họ sẽ coi anh là bệnh nhân tâm thần mất…

Cho nên Lục Tân cũng không có quá để ý nữa.

Vốn dĩ là anh cũng không muốn làm lớn mọi chuyện lên, chẳng qua là phát hiện ánh mắt của cô Tôn, thì nhìn ngược trở lại thôi.

Vốn cô Tôn đang dùng ánh mắt rất chăm chú, tỉ mà quan sát bộ trà cụ ở trong tay mình, chỉ là nhanh chóng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Tân một cái.

Vừa đúng vào lúc này, ánh mắt Lục Tân quét tới, ánh mắt của hai người đụng vào nhau, cô Tôn ngay tức khắc cảm thấy toàn thân trở nên chấn động, hai con mắt đau đớn vô cùng, từng hình ảnh lộn xộn xuất hiện ở bên trong tầm nhìn của cô ta, hai dòng máu dọc theo đuôi mắt mà chảy xuống dưới.

Mà thời điểm hai mắt của cô ta đau nhức cũng là lúc thân thể của cô ta cũng bị một sức mạnh vô hình chấn trụ, vậy mà lại không thể động đậy được một chút nào.

Trong tay cô ta vốn đang cầm lấy ấm trà, hiện tại nước nóng đang không ngừng chảy ra.

Ào ào đổ xuống, đổ lên trên mảng đùi lộ ra bên ngoài sườn xám của cô ta, một luồng sương trắng bốc lên, làn da ngay tức khắc bị bỏng đến đỏ bừng lên.

“Ai da……”

Ước chừng qua hai ba giây, bỗng nhiên mới có người phản ứng lại.

Những quan chức phòng Hành Chính đó nhẹ nhàng bóp chặt lấy cổ họng của bản thân, mồm to thở phì phò, cuối cùng cũng hít được một hơi vào phổi.

Sau đó thì ho khan kịch liệt, khuôn mặt cũng nghẹn đến mức đỏ bừng.

Còn những người bảo an cầm súng kia, trong chốc lát cũng cảm nhận được sự đau đớn từ bàn tay, nhanh chóng ôm lấy tay mình mà hét lớn.

Loại cảm giác đau nhức khi bàn tay bị vặn thành hình như thế, quả thực khiến cho người ta không có cách nào nhịn xuống, cái gì mà chuyên nghiệp, cái gì mà dạy dỗ, toàn bộ đã bị ném ra sau đầu rồi.

“Cô Tôn……”

Càng có người nhìn thấy cảnh tượng thân thể của cô Tôn đứng yên bất động, hai con mắt chảy máu, toàn thân cũng phát run lên.

Nhưng dù cho đã xảy ra nhiều chuyện đến như vậy, bầu không khí bên trong phòng hội nghị lại vẫn rất trầm lắng, dù cho có đau hay là sợ hãi, cũng không dám làm để cho âm thanh của bản thân kêu lên quá to, bọn họ dùng một ánh mắt hoảng sợ lập loè, nhìn về phía Lục Tân bên này, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy.

Bao gồm cả Đàn Gia cùng với đám thuộc hạ của ông ấy, cũng đều trở nên ngây ngốc mà nhìn Lục Tân.

Bọn họ vốn dĩ cũng không biết chuyện này có phải là do Lục Tân làm hay không, nếu như là thật, vậy anh làm điều đó như thế nào?

……
Bạn cần đăng nhập để bình luận