Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1051: Bích Hổ bao dung rộng lượng (1)

Chỉ đi ở trên đường phố thế thôi cũng đã có thể cảm nhận được thành phố Hắc Chiểu hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Theo lý thuyết, trải qua một hồi ác mộng khủng bố như thế giáng xuống lòng người trong thành phố, xong việc thậm chí còn có không ít người tử vong không rõ lý do, thành phố Hắc Chiểu sớm đã trở nên vặn vẹo, đáng sợ, sự lây nhiễm nghiêm trọng, sự sợ hãi vô lý ngang tàn phủ lên trung tâm thành phố.

Chỉ là khi chân chính đi lại trong trung tâm thành phố này, lại cảm nhận được một cảm giác an tĩnh, cùng với sức sống đang dần dần quay trở lại.

Thành phố Hắc Chiểu bởi vì lý do thiếu hụt phòng Hành chính số 1, thế nhưng sự hỗn loạn đã được lường trước lại không xuất hiện, ác mộng khủng bố giáng xuống thành phố, không chỉ có khiến cho việc kinh doanh Hắc Thảo của thành phố Hắc Chiểu trong nháy mắt đã chịu sự đả kích cực kỳ to lớn, thậm chí ngay cả những hỗn loạn khác cũng được đè yên xuống.

Hiện tại bước đi ở trong thành phố Hắc Chiểu, có thể nhìn phần đông những cửa hàng đã mở cửa trở lại, cũng có rất nhiều người xuống phố đi dạo, mua sắm.

Ít nhất ở mặt ngoài, thành phố này hiện tại trở thành một nơi an tĩnh bình thản, náo nhiệt phồn vinh, hơn nữa còn tràn ngập hơi thở sức sống.

Có điều, nếu như tinh tế lắng tai nghe thì vẫn có thể nghe được, đầu đường cuối ngõ, có rất nhiều người vẫn đang nhiệt tình thảo luận về cơn ác mộng khủng khiếp kia.

Mỗi người đều có cái nhìn của bản thân, cũng sôi nổi đưa ra cách hiểu của chính mình.

“Những người làm ăn kinh doanh cái này, đều sẽ gặp báo ứng?”

“Nghe nói ban ngày gặp phải quỷ?”

“Ai ai nhà kia nhà này, trước kia nói là gặp tai nạn, giờ dường như lại thêm một lần nữa kìa…”

“Mấy người thì hiểu cái gì, đây là linh khí quay lại, viễn cổ tà thần đã giáng xuống thành phố Hắc Chiểu của chúng ta rồi…”

“Có lẽ, tình trạng hiện tại của thành phố Hắc Chiểu thật sự sẽ vì vậy mà thay đổi chăng?”

Hàn Băng nghe hết nhưng nghị luận đó, trong đầu bỗng chốc sinh ra một suy nghĩ kỳ quái như vậy.

Mấy ngày nay, thật ra cô ấy vẫn luôn có chút không yên tâm, vẫn lặng yên mà quan sát hết những thay đổi của thành phố Hắc Chiểu.

Đương nhiên, điều càng quan trọng hơn chính là quan sát sự thay đổi của Lục Tân.

Cô ấy bắt buộc phải đảm bảo rằng thành phố Hắc Chiểu sẽ không bởi vì trận ô nhiễm lần này mà trở nên bung bét, bởi vì trong trường hợp đó, cô ấy buộc lòng phải báo cáo lại cho Thanh Cảng trước, cũng vô cùng có khả năng, sẽ dẫn phát ra xung đột giữa Thanh Cảng và Lục Tân, đây sẽ chính là kết quả mà không một người nào muốn nhìn thấy nhất, nhưng cũng không có cách nào tránh khỏi được.

Chuyện thứ hai, là chuyện càng quan trọng hơn cả, là vấn đề ổn định Lục Tân.

Đây là chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của cô khi tham gia lần công tác này.

Thế nhưng điều làm cho cô ấy không thể ngờ tới chính là, tình trạng tiếp theo của thành phố Hắc Chiểu vậy mà lại đúng như những gì mà Lục Tân nói vậy, không hề lan tràn sự sợ hãi, cũng không hề có cảm giác vặn vẹo mãnh liệt. Thậm chí, đối với một số người bình thường mà nói, ô nhiễm lần này dường như chỉ tồn tại trong những câu chuyện, lời đồn của bọn họ mà thôi.

Đây là tình hình mà Hàn Băng chưa từng nhìn thấy.

Nghiêm túc hồi tưởng lại, cô ấy nhớ tới những lời Lục Tân nói, anh đã từng nói tác dụng của lãnh chúa tinh thần không chỉ là để xử lý ô nhiễm được.

Mà điều này nếu nói theo cách khác, lãnh chúa tinh thần, xét ở trên một phương diện nào đó mà nói dựa trên một số quy tắc cụ thể của con người, mà sở thành một công cụ sức mạnh?

Nghĩ tới chỗ này, cô ấy dần dần có được đáp án, cũng không phải là đồng chí Lục đã bị mất khống chế mà là anh đã càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn rồi.

Cũng là bởi vì nhận ra được điểm này cho nên lại khiến cô cảm thấy có chút khó xử, bởi vì, điều này dường như thực sự không hề trái với quy định chút nào.

Ít nhất thì Thanh Cảng không hề có quy định nào như vậy cả.

Đương nhiên, dù cho là Thanh Cảng không có, cũng không phải có nghĩa điều này là đang làm đúng, mà là bởi vì, trước kia chưa từng có một người nào có thể làm tới được mực này.

Cho nên, đồng chí Lục này xem như, đã lọt qua được lỗ hổng của quy tắc?

Cô ấy nhớ kỹ điểm này, nhưng cũng không nói cái gì, bởi vì dù sao thì đồng chí Lục cũng đã nói, anh chưa từng làm điều gì cả.

“Ông chủ, ông hãy làm những món đắt nhất trong menu của cửa hàng lên đây đi nào.”

“Bên cạnh đó, làm cho chúng tôi mỗi người một bát mì hầm đậu hũ thúi, còn bia mặn thì mỗi người một két đi.”

Cuối cùng đám người vẫn lựa chọn quán ăn mà trước đó đám người Lục Tân từng ăn cơm, đồng thời cũng là nơi xảy ra tranh chấp với đám đàn em của Đàn Gia.

Có điều, hai đám người mà lúc trước gây gổ đánh nhau, giờ đã trở thành một nhóm người rồi.

Trong khoảng thời gian này, Đàn Gia vẫn luôn trông coi ở bên cạnh Hồng Xà, giống như là đang sợ đứa con gái bảo bối duy nhất của mình lại xảy ra chuyện gì không hay nữa.

Thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn Hồng Xà mà len lén lau nước mắt.

Cũng bởi vì biết trạng thái tâm lý yếu ớt hiện tại của ông ấy, Hồng Xà cũng không giải trừ liên hệ đối với ông ấy.

Thậm chí trong mấy ngày này, cô ấy còn giúp Đàn Gia lo liệu xử lý hậu sự của người thân trong gia đình ông ấy.

Có điều, cũng là bởi vì Đàn Gia cứ đi theo như vậy, cho nên đám người Lục Tân bọn họ hiện tại cho dù là đi tới chỗ nào đi chăng nữa, đều là tiền hô hậu ủng, động một chút cũng có một đám lưu manh mở đường ở phía trước, dẫn tới việc đám người Lục Tân bọn họ thoạt nhìn không giống như là chuyên gia tới từ Thanh Cảng mà ngược lại còn giống như là đại ca xã hội đen đến từ Thanh Cảng vậy.

Theo lý thuyết, những đại ca xã hội đen như Đàn Gia đây, một khi đã quyết định rửa tay gác kiếm, thì đàn em bên người đa phần là cũng sẽ tự giải tán.

Thế nhưng bởi vì nguyên nhân là tuy rằng Đàn Gia lựa chọn rửa tay gác kiếm, cuối cùng còn quyết tâm muốn diệt trừ hoàn toàn Hắc Thảo, thế nhưng những người làm ăn kinh doanh khác của thành phố Hắc Chiểu cũng đều bị ép phải rửa tay gác kiếm hết cả, tất cả những anh em dưới tay ông ấy không có chỗ nào để đi ăn máng khác, hơn nữa trong số những người bọn họ, có không ít người đã phải trải qua cơn ác mộng khủng bố kia, hiện tại đang ở trong trạng thái hoảng sợ cùng cực, cho nên mới theo bản năng mà vẫn đi theo Đàn Gia, cho nên khí thế của ông ấy mới có vẻ không giảm so với trước.

Có điều hầu như ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được sự thay đổi của đám người này, một đám người đều mang dáng vẻ thâm quầng hai mắt, tinh thần héo hon, có đôi khi Lục Tân đuổi kịp, thời điểm đưa một điếu thuốc cho bọn họ, đều dọa cho bọn họ liên tục xua tay: “Không muốn không muốn, làm gì có người tốt nào mà chơi đùa với thứ này chứ…”

Thực sự khiến cho người đang ngậm một điếu thuốc trong miệng như Lục Tân không biết phải làm sao mới ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận