Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 79: Người đàn ông uống Coca-Cola

Lúc đi ra khỏi cô nhi viện đã là tám chín giờ đêm.

Ở thành phố vệ tinh, ngoại trừ những nơi sa đọa mà Bích Hổ thường hay đến kia, thì lúc tám chín giờ cũng đã vô cùng quạnh quẽ rồi.

Giữa đường phố yên lặng chỉ có ánh sáng đèn đường lẳng lặng sáng soi từng mảng từng mảng tối tăm.

Đi trên đường phố thế này, gần như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của mình. Phảng phất như thế giới này chỉ còn lại một mình mình, chỉ là ngẫu nhiên trên đường phố sẽ có vài con chuột chạy ngang qua với tốc độ cực nhanh, hay là nấp trong cái thùng giấy nhỏ, nhìn chòng chọc, chằm chằm vào người đi đường.

Lục Tân nhét hai bàn tay vào trong túi, đi từ từ.

Đêm nay rất phong phú, anh nhìn ra được tâm trạng của cô giáo Tiểu Lộc rất tốt, mà đám trẻ con đần độn kia thấy tâm trạng của cô giáo mình tốt như vậy cũng vui vẻ theo, đương nhiên, tâm trạng của bọn nhỏ là một nguyên nhân quan trọng hơn, có thể là bởi vì cuối cùng hôm nay cũng được ăn sủi cảo, hơn nữa lại còn nhận được nhiều bánh kẹo và bánh bích quy do Lục Tân mang đến, quả thực rất giống đón tết.

Lục Tân đeo tạp dề, cùng nhau gói sủi cảo với những bạn nhỏ đó, sau đó nhìn bọn nhỏ ca hát, khiêu vũ, chỉ cảm thấy...

... Xấu hổ muốn chết!

Anh tuyệt đối không cảm thấy những bài hát lạc điệu mấy trăm mét cùng với điệu nhảy giống như con vịt kia có gì đẹp mắt.

Cũng không cảm thấy diều hâu ăn gà con thú vị.

Đáng tiếc, anh vẫn chỉ có thể ngồi giữa một đám trẻ con nghịch ngợm mà máy móc vỗ tay, lộ ra nụ cười cứng ngắc.

Lúc rụt rè nhất trong đêm, cũng chỉ ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa với ông bảo vệ An, chỉ một đĩa củ lạc, một bàn sủi cảo đã nguội, uống Lão Bạch mà ông ấy trân quý che giấu giống như bảo bối, nhưng lại cay độc thiêu đốt yết hầu kia.

Có điều, anh cảm thấy đêm nay thật là tốt.

Lục Tân không thích những đứa bé ca hát nhảy múa này, nhưng anh hy vọng bọn nó ăn đủ no mặc đủ ấm, sống thật vui vẻ.

Huống chi, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng kia của cô giáo Tiểu Lộc cũng thật đẹp mắt.

Nghĩ đến những chuyện trải qua đêm nay, Lục Tân đi từ từ đi trên đường, từng chiếc từng chiếc đèn đường soi sáng bóng dáng của anh tạo thành rất nhiều cái bóng chồng lên nhau.

Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, dường như cũng không có chú ý tới, lúc anh đi qua cổng của một cửa hàng còn kinh doanh, dưới chiếc ô che nắng chắp vá trước cửa hàng kia có một người đàn ông để râu quai nón, đeo cặp kính mắt màu đen, dáng người trông cực kì cao gầy. Ông ta đang bắt chéo chân ngồi trên ghế nhựa plastic, vừa ngậm ống hút uống Coca-cola, vừa nhìn anh cười.

Anh cũng không có chú ý đến, lúc anh vượt qua một con phố, trước một bức tường phủ đầy những bức vẽ graffiti xanh xanh đỏ đỏ, vẫn là người đàn ông kia đang ngậm trong miệng một điếu thuốc, hai tay cắm vào túi quần, dáng vẻ quê mùa dựa vào tường, nhìn anh mà cười.

Hơn nữa, lúc anh sắp đến một trạm tàu điện ngầm gần nhất, người đàn ông kia lại ngồi ăn ở quầy mì hoành thánh trước trạm tàu điện ngầm.

Vừa nhìn Lục Tân cười, vừa chờ ông chủ bưng mì hoành thánh lên bán cho ông ta.

Bước chân của Lục Tân bỗng nhiên ngừng lại, anh quay đầu nhìn sang người đàn ông này, ánh mắt dường như có hơi mất tập trung.

Người đàn ông đó đón lấy ánh mắt của Lục Tân, lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Lục Tân lẳng lặng nhìn ông ta, người đàn ông này cười rất thân thiết.

Lục Tân lẳng lặng nhìn ông ta, người đàn ông này cười rất vui vẻ.

Lục Tân lẳng lặng nhìn ông ta, nét cười của người đàn ông này có hơi cứng...

Sau đó Lục Tân kéo cái túi mình đeo sang, móc súng lục bên trong ra chĩa vào ông ta.

Người đàn ông đó bị súng chĩa vào cũng chỉ hơi kinh ngạc.

Có điều, ông ta cũng không có chút ý tứ sợ hãi nào, ngược lại trên mặt một lần nữa lại nở một nụ cười, giống như hoàn toàn không lo lắng Lục Tân sẽ nổ súng.

Sau đó, bỗng nhiên Lục Tân bóp cò.

"Đoàng!"

Trong đêm trầm tĩnh thế này, tiếng súng chói tai, vang dội, kinh hồn đoạt phách.

Một số thực khách ở quầy mì hoành thánh ngồi gần đó, lập tức bị tiếng súng đột ngột này dọa cho hoảng sợ té xuống đất, ông chủ quầy đã hét lên một tiếng, xém chút là đã ngã xuống, điều khiến cho người ta không ngờ đến chính là trong tình huống dưới khoảng cách gần như thế, thân hình của người đàn ông kia bỗng nhiên lại nghiêng một cái quỷ dị, một tay chống trên mặt đất, mà một động tác đột nhiên này cũng khiến cho ông ta tránh thoát viên đạn kia.

Dường như ông ta có hơi sợ hãi: "Cậu..."

Lục Tân không đáp lại, tiếp tục nổ súng về phía người đàn ông đó.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Thân hình của người đàn ông kia bỗng nhiên trở nên vặn vẹo dị thường, một tay ông ta chống xuống đất, toàn bộ thân thể chợt nảy lên, hai chân giẫm mạnh lên cái xe mì hoành thánh bằng nhôm, cả người bắn ra ngoài, xe mì hoành thánh thì bị ông ta đạp văng rất xa.

Ba viên đạn, vậy mà chỉ có một viên lao đến cánh tay ông ta, nhưng rõ ràng thương thế không nặng.

"Cậu là kẻ điên sao?"

Người ông ta ở trên không trung, hơi kinh ngạc, lại có hơi kinh hãi buồn bực nhìn Lục Tân một cái, mắng một tiếng rồi trực tiếp chạy về phía nơi xa.

Còn Lục Tân thì hung hăng cắn răng một cái, đuổi theo ông ta.

Vào lúc này, anh nhanh chân, trong tay còn cầm súng, chuẩn bị đợi cơ hội thì cho ông ta một súng, chỉ là lúc này tốc độ của người kia lại linh hoạt đến lạ thường, sau khi vọt ra ngoài, nhấn hai chân hai tay một cái lên trên tường bên cạnh rồi bắn ra, liền lại nhìn về phía càng phía trước, lúc thân hình bắt đầu hạ xuống, hai cánh tay ông ta mở ra ngoài, rõ ràng trong tay không có gì, nhưng người thì lại bắn lên trên.

Thật sự giống như ông ta khẽ vươn tay kéo hai sợi tơ vô hình vậy.

Điều này khiến cho ông ta không cần lo lắng, thân hình cùng nhau rơi xuống, quả thực giống như đang bay trên không trung vậy.

So sánh với Lục Tân chỉ dựa vào hai chân mà điên cuồng đuổi theo, đương nhiên là chậm hơn ông ta không ít.

Trong khi nảy và xông lên, ông ta cũng đã kéo ra một khoảng cách không ngắn với Lục Tân, quay đầu nhìn lên, ông ta cũng có phần hơi ngạc nhiên.

Dường như ông ta không ngờ rằng tốc độ của Lục Tân lại chậm như vậy, sau khi kinh ngạc xong, ông ta còn vô thức lộ ra một nụ cười trêu tức nữa.

Cái nụ cười này càng khiến cho Lục Tân tức giận hơn, càng đuổi nhanh hơn.

Mặc dù đã chạy đến gần nổ phổi rồi, nhưng cũng muốn đuổi kịp người đó.

Dưới tốc độ chạy điên cuồng, quãng đường tiếp theo đã gần lại rất nhiều, phía trước chính là một cái hố sâu công trình, đường ở đây đột ngột đứt đoạn, có một hàng rào được đặt phía cuối, phía dưới là một mối nguy hiểm đen tối. Xa hơn một chút, thì là ánh đèn xa xa đang chiếu xuống những lăng cốt thép cong có vẻ dữ tợn cùng với những tường gạch vỡ không trọn vẹn. Thuận theo con đường xuống dưới có lẽ là hố sâu, có lẽ là cốt thép dựng ngược bén nhọn.

Mà người đàn ông này lại nhẹ nhõm đi tới con đường đứt đoạn, thân hình nhảy lên, nhảy ra xa ba bốn mét, ông ta đưa một tay ra giống như là kéo một sợi tơ vô hình, sau đó mượn lực lay động, nhào về phía không một bức tường mặt cắt không trọn vẹn.

Toàn bộ bóng dáng của ông ta cũng gần như sắp biến mất trong đêm.

Lúc này, ông ta còn quay đầu nhìn Lục Tân một cái, giống như nghĩ rằng: Cậu ta đuổi đến đây, chắc sẽ không đuổi theo nữa nhỉ?

Nhưng ông ta không ngờ rằng, lúc Lục Tân vọt tới đoạn đường này đã không chút do dự mà nhảy sang, chỉ nhìn cái thân thể vụng về giống như người bình thường kia, sao lại có thể xông thẳng đến như ông ta chứ, sao lại rơi vào hầm công trình, quả thực chính là muốn chết mà..."

"Em gái..."

Lúc Lục Tân nhảy xuống đã yên lặng kêu một tiếng ở trong lòng.

Lúc Lục Tân một đường đuổi theo người này, phía sau mà trước mặt nóc nhà có một bóng đen nho nhỏ đang nhanh chóng chạy đến, tốc độ của cô cực nhanh, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Lục Tân, còn lúc Lục Tân nhảy từ con đường đứt đoạn xuống thì cô cũng đã nhào đến.

Cô mở hai cái tay nhỏ ra, ôm lấy thân hình đang hạ xuống của Lục Tân, trong miệng phát ra một tiếng cười hì hì: "Bắt anh lại..."

Cũng trong chớp mắt này, thân hình của Lục Tân đột nhiên trở nên linh hoạt, đạp một cước xuống.

Dưới trong bóng tối, chính là một đoạn thiết diện ống thép bén nhọn, anh dùng sức đạp xuống e rằng chân cũng bị đâm xuyên rồi.

Nhưng Lục Tân đạp trên cái thiết diện này lại chẳng có một chút ảnh hưởng nào cả, ngược lại anh mượn cơ hội này nhảy lên giữa không trung.

Dưới ánh trăng máu, bóng dáng của anh giống hệt như quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận