Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1228: Sự bảo đảm của Lục Tân (1)

“Ai nha, anh à, lúc nào thì anh dẫn bọn em đi ra ngoài thế?”

“Em còn đồng ý mời anh về xoa bóp đấy…”

“Chỉ là, có thể gặp mặt nhau ở chỗ này thì chính là duyên phận rồi, anh cứ dẫn bọn em ra ngoài trước đó, em muốn xử lý Dracula…”

“Chờ sau khi tiêu diệt được gã rồi, anh lại dẫn chúng tôi quay trở lại chỗ này, tôi vẫn chưa chơi thật đã ghiền đâu đấy…”

“Đây thực sự là một chỗ quá thú vị, với tư cách là một nhà nghiên cứu, tôi cảm cảm thấy vô cùng tò mò đối với chỗ này, cho nên nếu như có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể dừng chân lại chỗ này thêm một thời gian, tôi muốn tìm kiếm thêm một hàng mẫu, sau khi trở về…”

Ba người Cú Đêm, lão Vương, Cửu Đầu Xà cũng không nhịn được mà phát biểu ý kiến của bản thân.

Râm ran ồn ào, nói không ngừng được.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói của bọn họ càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng, thậm chí không thể nghe được bọn họ đang nói gì nữa.

Lục Tân quay đầu lại nhìn về phía Nhị Hào, chỉ thấy Nhị Hào đang chậm rãi ngoái ngoái lỗ tai.

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Tân, anh ta có chút ngượng ngập mà giải thích: “Thật xin lỗi, tôi không muốn nghe bọn họ nói chuyện cho lắm…”

“Tôi… Thời điểm tôi nghe thấy tiếng ồn, cũng cảm thấy rất phiền…”

“Không sao đâu, trước kia tôi cũng có tật xấu này, cho tới mãi sau này tôi quen một người bạn tên là Bích Hổ.”

Đối với chuyện này, Lục Tân tỏ vẻ cực kỳ thấu hiểu, chẳng qua anh có chút khó hiểu mà nhìn về phía Nhị Hào, nói: “Có điều, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.”

“Tại sao bọn họ lại không bị những cơn ác mộng của thế giới này cắn nuốt.”

“Loại chuyện như thế này có rất nhiều.”

Nhị hào không biết tại sao anh lại hỏi như thế, nhưng cậu ta vẫn biết điều mà giải thích: “Những người tiến vào bên trong thế giới này hầu như đều sẽ bị ác mộng của thế giới này cắn nuốt hoàn toàn, chẳng qua là, thời gian bị cắn nuốt cụ thể sẽ khác nhau nhiều, có người thì trong thời gian ngắn, có người thì thời gian sẽ dài hơn một chút.”

Vừa nói, cậu ta vừa nhìn Hạ Trùng đang dần rơi vào trạng thái hôn mê bên kia, nói: “Anh nhìn đi, cô ta chính là người có thời gian tương đối ngắn.”

“Mà mấy người này…”

Anh ta ngẩng đầu nhìn mấy gương mặt kích động của đám người Cú Đêm vẫn đang khua tay nói không ngừng đối diện, chỉ là không nghe được thanh âm của bọn họ, tiếp tục nói: “Bọn họ có thể là những người có thời gian dài một chút, bởi vì bọn họ cảm thấy thế giới này rất kích thích, coi hiện tại như đang chơi trò thực tế ảo, có, có thể còn không nhận thức được mức độ tuyệt vọng và nguy hiểm của thế giới này, hơn nữa cái người này, gã ta coi thế giới này là mục tiêu để nghiên cứu…”

“Cho nên hiện tại bọn họ vẫn còn chưa bị chiếm đoạt, cắn nuốt.”

“Dĩ nhiên, anh cũng có thể hiểu là, thế giới này đối với đám người này có chút chê…”

Nhị Hào vừa nói vừa khẽ khàng lắc đầu một cái, cậu ta nói: “Có điều, sớm muộn gì cũng sẽ tuyệt vọng mà thôi, bọn họ rồi cũng sẽ hiểu ra rằng, thế giới này không chỉ tồn tại những kích thích, cũng sẽ biết được sự khủng bố của thế giới này, nghiên cứu viên kia, sẽ lựa bọn chủ động được đồng hóa cùng thế giới này…”

“Cho nên, hiện tại chỉ là bởi vì bọn họ vẫn chưa hề tuyệt vọng, cho nên vẫn chưa bị đồng hóa.”

Lục Tân nhẹ giọng nói: “Nơi này là ác mộng của Thần, có thể chiếm đoạt, cắn nuốt tất cả, đồng hòa tất cả.”

“Thế nhưng loại đồng hóa này cũng có điều kiện, chỉ khi nào hoàn toàn bị thế giới này lây nhiễm, tác động thì mới có thể bị đồng hóa.”

“Mà chỉ cần bọn họ còn tồn tại lòng hiếu kỳ và cảm giác mới mẻ đối với thế giới này, vậy thì vẫn sẽ duy trì một khoảng cách nhất định đối với thế giới này.”

“Cho nên, dù bọn họ có tan xương nát thịt đi chăng nữa thì cũng sẽ không bị đồng hóa.”

Dùng một hơi nói xong mấy điều này, ánh mắt của Lục Tân đã càng ngàng càng trở nên sáng rõ.

Anh vốn dĩ cũng phải chịu đựng sự lây nhiễm từ ác mộng của Thần này, chẳng qua là mức độ lây nhiễm không sâu sắc, thế nhưng, đối với anh mà nói, trong khoảnh khắc bị lây nhiễm, vốn cũng là đang mổ xẻ phân tích quá trình này. Mặc dù mức độ ô nhiễm không sâu sắc, thế nhưng ô nhiễm của ác mộng nơi Thần này đã bị anh thấu rõ bản chất rồi. Hơn nữa khi so sánh mấy người trong câu lạc bộ kia với những lời Nhị hào nó, rất nhiều vấn đề cũng đã trở nên sáng rõ.

“Cho nên…”

Anh hơi trầm ngâm một lúc, sau đó nói với số Hai: “Thật ra thì cậu cũng giống như thế.”

“Nếu như so sánh cậu với những người khác thì chẳng qua cậu chỉ là có thời gian chống đỡ dài hơn một chút mà thôi.”

“Cậu phát hiện ra mức độ đồng hóa của thế giới với cậu càng ngày càng sâu sắc, cho nên cậu vừa tuyệt vọng lại vừa sợ hãi.”

Nhị Hào nghe thấy những lời nói của Lục Tân, cũng chỉ yên lặng không đáp trả.

Những lời này đối với cậu ta mà nói, vốn là những thứ đã sớm biết đến rồi, không phải thứ gì mới mẻ cả.

Đối với cậu ta mà nói cũng không có trợ giúp nào.

Nếu đã là như vậy, cậu có thể nào sẽ giống như đám người kia…

Lục Tân trầm ngâm, thử thăm dò, nhìn về phía số Hai.

“Không có cách nào…”

Nhị Hào biết Lục Tân muốn nói điều gì, anh nhẹ giọng đáp lời: “Số Chín, tôi biết suy nghĩ của anh, thậm chí vào thời điểm anh nói ra những lời kia tôi cũng đã biết anh sẽ nói như thế rồi, thế nhưng, không có tác dụng, mấy người bạn này của anh, một là bởi vì… thiên phú bẩm sinh.”

“Hai là bởi vì, thời gian bọn họ đi vào trong này còn khá ngắn.”

“Thế nhưng tôi không giống như thế, tôi đã sống ở trong chỗ này, quá quá lâu rồi…”

“Lâu đến nỗi, tôi đã không còn sức lực để nhìn vào những thứ này nữa…”

Nói đến chỗ này, Nhị Hào cũng từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Tân một cái, sau đó lại cúi thấp đầu xuống.

“Tôi có thể cảm nhận được anh muốn giúp đỡ tôi, số Chín.”

“Thế nhưng, người có thể giúp được tôi lần này, chỉ là nửa kia của anh thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận