Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 899: Bầy cá hoảng sợ (1)

"Thí nghiệm lần này của Thanh Cảng, quả nhiên có ý nghĩa rất lớn..."

"Có lẽ cũng chính vì ý nghĩa của lần này quá lớn, cho nên mới dẫn tới nhiều trò vui đáng sợ như vậy?"

Lục Tân lặng lẽ ngồi xổm trên cột buồm, cảm nhận mọi thứ đang diễn ra xung quanh.

Cuộc chiến giữa Oa Oa và người cá khổng lồ thối nát về cấp độ sức mạnh tinh thần đã đến cục diện quyết liệt.

Lục Tân nhìn thấy người cá to lớn đó đang liều mạng quay cuồng trong tràng vực, nó hiển nhiên rơi vào thế bất lợi, chỉ đang giãy giụa chờ chết trong lưới lớn tràng vực tinh thần của Oa Oa, nhưng với sức mạnh tinh thần khổng lồ của nó, loại giãy giụa này cũng rất chí mạng.

Trên boong, những người đến từ Hải Thượng quốc lăn lộn tuyệt vọng, tay đấm ngực, đầu đập vào boong tàu.

Dường như chỉ có thông qua cách này, họ mới có thể xoa dịu nỗi đau.

Mà ở xung quanh, khi anh cảm thấy người nhà mình đã xông đến xung quanh, cảm giác được người khác thèm muốn đã bị phá vỡ, những tồn tại khiến người ta dựng tóc gáy không tự chủ được đã bị chặn lại từ xa bên ngoài căn cứ thí nghiệm.

"Rất thú vị."

Lục Tân nghĩ về tất cả những điều này một cách âm thầm trong lòng.

Anh cẩn thận cảm nhận tràng vực do Oa Oa xây dựng ra, cảm nhận từng chi tiết mà tràng vực hình thành, cảm thấy có loại thưởng thức từ tận đáy lòng. Người cá thối rữa thân dài mười mấy ki-lô-mét, cùng với lượng cấp tinh thần hàng trăm ngàn, thậm chí hàng triệu đối kháng, cũng không thể thu hút sự chú ý của anh. Ngược lại là tràng vực do Oa Oa xây dựng ra, làm anh có một loại khen ngợi tác phẩm nghệ thuật.

Bản thân khi nãy chính là mượn thứ này và đưa người nhà đến một nơi xa như vậy?

Thực sự rất vui...

Người thiết kế ra những thứ này chỉ là những người bình thường với lượng cấp tinh thần của bản thân vào khoảng "mười".

Nhưng lượng cấp tinh thần cực nhỏ như vậy lại có thể va chạm vào nhau, tóe ra những tia sáng chói mắt như ánh nắng mặt trời.

Họ lại thiết kế ra một tràng vực sức mạnh tinh thần khổng lồ như vậy...

"Rắc rắc..."

Một số tạp âm chói tai đã kêu gọi Lục Tân đang trong trạng thái thưởng thức trở về thực tại.

Anh để ý thấy Oa Oa tấn công người cá vào lúc này có vẻ hơi chậm lại một chút, trong lòng có hơi kinh ngạc, ngay sau đó đã tìm ra nguyên nhân.

Ánh mắt của Oa Oa đang nhìn đám người Hải Thượng quốc lăn lộn đau đớn trên boong, những người này đã chịu sự ảnh hưởng của người cá thối rữa, sức mạnh tinh thần trên người bị lôi ra như nam châm, khuấy động như một mớ hỗn độn.

Đó là do sự giãy giụa hấp hối của người cá đã ảnh hưởng đến họ.

Lúc này, Oa Oa vốn có thể hoàn toàn cắt, xé nát và tiêu diệt người cá thối nát để có được sức mạnh tinh thần thuần khiết nhất, nhưng cô bé lại vô thức nhẹ tay, bởi vì cô bé ý thức được cách làm thô lỗ như vậy sẽ gây ra hậu quả thế nào.

Trong tràng vực này, cái gốc không nằm ở Oa Oa, Oa Oa chỉ là người đan dệt và điều khiển.

Chủ nhân thực sự của tràng vực này là những người của Hải Thượng quốc kia.

Oa Oa đã xây dựng tràng vực rộng lớn này với sự trợ giúp của sức mạnh tinh thần của họ.

Người cá không thể trốn thoát, ngay từ khi Oa Oa bắt đầu ra tay nó đã định chắc sẽ bại bởi Oa Oa. Đó là bởi vì ô nhiễm của nó nặng đến đâu cũng chỉ là một phần sức mạnh tinh thần của những người đàn ông của Hải Thượng quốc này, ô nhiễm của nó có nghiêm trọng đi nữa cũng không thể đạt được trăm phần trăm.

Nhưng nếu Oa Oa muốn, thì có thể đạt đến giá trị cực hạn này.

Nhưng sự vùng vẫy của người cá trước khi chết vẫn có thể ảnh hưởng đến tràng vực này và chủ nhân tạo ra tràng vực này.

Oa Oa không sao, nhiều nhất chỉ mất đi tràng vực này.

Nhưng những người đến từ Hải Thượng quốc này có thể hoàn toàn trở thành những kẻ ngốc trong cuộc chiến này.

Oa Oa biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cô bé đang lưỡng lự.

"Thật là một cô bé tốt bụng..."

Lục Tân nhìn bóng lưng Oa Oa từ cột buồm đằng sau cô bé, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng thực sự.

Chỉ có điều, mặc dù bản thân tán thước lòng tốt của Oa Oa, nhưng cũng hiểu rằng không thể trì hoãn thêm nữa.

Sự vùng vẫy của người cá đang dẫn tới cộng hưởng kỳ lạ.

Dường như nó muốn thông qua sự cộng hưởng này để thông báo cảm xúc và nỗi đau của mình cho sự tồn tại bí ẩn nào đó ở đâu đó.

Lục Tân đoán rằng đó có thể là vị trí mà bản thể ô nhiễm đang ở trên Hải Thượng quốc.

Nó đã thông báo đến bản thể hay chưa, Lục Tân cũng không biết.

Nhưng anh có thể cảm nhận được ngày càng nhiều sinh vật bí ẩn xung quanh đang cố gắng theo dõi thí nghiệm.

Giống như khi bản thân gặp nguy hiểm, anh vừa khóc lóc vừa la lối cầu cứu mẹ.

Mẹ không biết mẹ đang ở đâu, có thể nghe thấy cũng có thể không nghe thấy, nhưng các cô chú đi đường xung quanh chắc chắn sẽ nghe thấy.

Trong đầu xuất hiện cảm giác hơi đau nhói, Lục Tân mở mắt ra nhìn về phía xung quanh.

Vẫn là đại dương đen kịt và vầng trăng đỏ tươi, bởi vì sức mạnh tinh thần khổng lồ đến khó mà hình dung ra đang đối kháng trong khu vực nhỏ bé này, cho nên không khí cũng xuất hiện xao động dữ dội, cảnh tượng trở nên mơ hồ, kéo dài; cả thế giới đều giống như một cơn ác mộng trở nên không còn chân thực nữa, lúc ẩn lúc hiện; bốn phương tám hướng của thế giới này, dường như sinh ra rất nhiều bóng dáng quái dị uốn éo.

Chúng tò mò bơi đến đây, mở to đôi mắt trống rỗng và quan sát kỹ càng.

Đến càng lúc càng nhiều, số lượng càng lúc càng đông.

Thế là, Lục Tân hít một hơi thật sâu, đứng lên khỏi cột buồm, gõ nhẹ vào đầu mình.

Cọc cọc cọc...

Bên trong phát ra âm thanh trống rỗng.

Lục Tân trở nên tỉnh táo, đôi mắt hư vô cũng tập trung trở lại.

Trên khuôn mặt anh từ từ hiện lên nụ cười theo quy trình tiêu chuẩn.

"Hai người phụ nữ đánh nhau thì có gì hay ho để xem chứ?"

Anh khẽ thở dài, sau đó trong sâu thẳm con ngươi lộ ra tia sáng lạnh lẽo, tựa như núi lửa từ trong sâu thẳm con ngươi phun ra:

"Cút!"

Trong chốc lát, vầng trăng đỏ trên bầu trời mờ đi, thế giới dường như chìm vào bóng tối ngay lập tức.

Như thể vầng trăng đỏ là một con mắt và con mắt này vừa chớp một cái.

Xung quanh toàn bộ căn cứ thí nghiệm, không khí méo mó vô tận; những cái bóng méo mó kỳ dị nửa thật nửa giả, khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu; ánh mắt quỷ dị u ám có ở khắp mọi nơi, giống như bị lực lượng vô hình nào đó đóng băng và ấn nút tạm ngừng.

Giống như tim đập liên hồi, sau khi chạm tới đáy, đột nhiên không thể nhảy ngược trở lại.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác hoảng sợ khó tả bao trùm lên mọi ánh mắt lạnh lùng.

Không biết có bao nhiêu cái bóng trông bí ẩn và kỳ dị chợt run rẩy dữ dội, ánh mắt cao ngạo nhìn từ trên cao xuống trở nên đáng sợ và mập mờ. Sau mấy giây sợ run, bất chợt, như gió lớn thổi tới, hối hả tranh nhau bỏ chạy về phía xung quanh.

Căn cứ thí nghiệm dường như đã trở thành biển cả, được bao quanh bởi những đàn cá.

Lúc này, đàn cá dường như bị điều gì đó làm kinh động đến, bơi gấp gáp ra tứ phía trong tích tắc, rồi biến mất dạng.

Dồn dập, lo lắng bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận