Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1395: Viên đạn giả tưởng (2)

Đối với người cầm kiếm mà nói, tổn thương do viên đạn tạo thành cực kỳ nhỏ, thậm chí có thể coi thường.

Cho dù là viên đạn đặc thù cũng có thể coi thường, càng không cần phải nói viên đạn mà Lục Tân bắn ra lúc này, chỉ là một viên đạn bình thường.

Nhưng trong lúc Lục Tân nổ súng, những hạt màu đen trong mắt lại bắt đầu chớp động kịch liệt.

Một giây sau, ba viên đạn bình thường bỗng nhiên có một động năng mãnh liệt phía trên, cuốn theo một loại lực lượng tinh thần gần như đáng sợ bắn vào trên thân thể người cầm kiếm, ngay lập tức nổ tung tạo thành một cái hố lớn.

Lực lượng to lớn đáng sợ như vậy, vẫn không ngừng phá hủy liên tiếp ở trên cơ thể khổng lồ của nó.

Đây là năng lực đối với quốc vương giả tưởng: khai phá ra năng lực mới.

Quốc vương giả tưởng có thể thay đổi tất cả xung quanh, Lục Tân đương nhiên có thể giả tưởng viên đạn của mình có uy lực mạnh mẽ.

Anh muốn nó mạnh bao nhiêu, nó sẽ mạnh bấy nhiêu.

Thậm chí lúc cần thiết, nếu như có thể, anh có thể giả tưởng rằng đây là ba quả bom nguyên tử.

Dĩ nhiên điều này cũng có giới hạn. Giả tưởng càng khoa trương, hiệu quả xuất hiện có thể càng thấp hơn.

Ngoài ra, nếu như là mặt đối mặt sử dụng lực lượng của quốc vương giả tưởng, người cầm kiếm có thể làm loãng những lực lượng này.

Nhưng thừa dịp trong nháy mắt người cầm kiếm thả lỏng tinh thần, bắn ra lực lượng giả tưởng của viên đạn có thể xảy ra kỳ diệu.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Ba viên đạn bắn vào trên người cầm kiếm, tạo thành tổn thương cực lớn cho nó.

Cơ thể khổng lồ kia cũng vì vậy mà đung đưa, lùi về phía sau hai bước, thiếu chút nữa ngã ngửa.

Tinh thần vừa mới bắt đầu thả lỏng cũng đột ngột dừng lại, bắt đầu tập trung.

Mà Lục Tân đang bắt đầu hạ cơ thể mình xuống, nắm được cơ hội này.

Anh điều chỉnh tư thế trên không trung, sau đó cắn chặt hàm răng, bất thình lình xoay người một cái, tay phải hung dữ lao về phía trước.

Bàn tay tái nhợt xuyên thủng từng tầng sóng gợn trong không khí, một lần nữa chụp tới cổ người cầm kiếm.

Những hạt màu đen trong mắt bắn ra ánh sáng tàn bạo, khiến cho lực lượng trên tay phải bị kích thích đến một trình độ cao nhất.

Giống như là muốn lặp lại kỹ thuật một lần nữa, kéo ngã người cầm kiếm, sau đó chiếm giữ lực lượng của nó.

“Rào rào!”

Nhưng cũng chính vào lúc này, người cầm kiếm bị ba viên đạn bắn trúng dường như sinh ra một cơn tức giận chân chính, tay phải của Lục Tân đã bắt được cơ thể người cầm kiếm đang lảo đảo, mà phản ứng của nó cũng lạ thường.

Thân hình không còn đứng vững, tay trái bất chợt giơ lên, không khí cũng thay đổi, bắt đầu tấn công về phía Lục Tân.

“Rắc rắc rắc.”

Hai bàn tay va chạm khiến cho trong không khí nổ ra một luồng tinh thần, làm lòng người hoảng loạn.

Thậm chí còn kèm theo âm thanh xương bị bóp vỡ, khiến cho người khác cảm thấy ghê răng.

Sao có thể mạnh như vậy?

Lục Tân cắn chặt hàm răng, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Có điều trong lòng anh sớm đã có chủ ý, không biểu hiện hoảng sợ, mà trong một thoáng người cầm kiếm bắt được tay phải mình kia, cơ thể anh bất chợt cong lại thành hình cung, tay trái rất nhanh vứt súng ở trên mặt đất, sau đó cầm lên một nửa thanh kiếm xét xử kia.

Hai cánh tay nhỏ bé của em gái trợ giúp anh bẻ cánh tay.

Vì vậy anh dùng một tư thế vô cùng không dễ dàng phát huy, tập trung lực lượng toàn thân.

Sau đó cơ thể đang quấn thành hình cánh cung bất chợt bắn ra một nửa thanh kiếm xét xử bị gỉ sét kia, trong nháy mắt bay ra khỏi tay anh.

“Đi chết đi!”



Dưới vầng trăng máu, nửa thanh kiếm xét xử bị gỉ sét vạch ra một xoắn ốc trong không khí.

Sau khi ra tay, động năng phía trên thanh kiếm xét xử không hề giảm bớt.

Hơn nữa dưới tình huống Lục Tân đang giả tưởng, lực lượng đang càng ngày càng lớn, lực lượng càng ngày càng mạnh.

Thậm chí giống như một viên hỏa tiễn cực kỳ lớn mạnh vậy, trong nháy mắt đâm tới ngực của người cầm kiếm.

Đâm xuyên qua áo giáp bằng đá của nó, hình thành một vết thương hình mạng nhện, bắt đầu khuếch tán ra ngoài, sau đó xuyên qua cơ thể, xuất hiện phía sau lưng.

“Rắc!”

Sau khi cơ thể người cầm kiếm bị nửa thanh kiếm xét xử xuyên thủng, cơ thể trong nháy mắt cong lên, lực lượng tinh thần bắt đầu tán loạn tới đỉnh điểm.

Giờ khắc này, trong trời đất bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Ngay cả trên cánh đồng hoang đang đông nghịt những người xét xử, cả những con quái vật hình dụng cụ, cũng bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.

“Kết thúc rồi?”

Cho dù là Lục Tân đang rơi xuống giữa không trung, hay là cha mẹ hoặc là những thứ ác niệm Lục Tân kia…

Tất cả đều đồng thời nhìn về phía người cầm kiếm đang bị nửa thanh kiếm xét xử xuyên qua, theo bản năng đều dừng động tác trong tay lại.

…..

Quá trình rơi xuống của Lục Tân dường như cũng chậm lại.

Cho dù là anh, hay là em gái, dường như cũng quên việc mình có thể bị té chết, chỉ nhìn chằm chằm về phía người cầm kiếm.

Kiếm xét xử bị anh đoạt được, là thuộc về lực lượng của anh.

Mà nó vốn dĩ là vũ khí của người cầm kiếm, đương nhiên nó có thể làm bị thương lực lượng của người cầm kiếm.

Hơn nữa giả tưởng của anh, sử dụng những hạt màu đen để kích hoạt động năng cùng với thanh kiếm xuyên qua cơ thể vốn dĩ đang bị thương nặng.

Cho nên cho dù là suy luận, hay thực tế, đều có thể nhìn thấy, đây là hành động đủ để giết chết nó.

Cho nên kết thúc rồi chứ?

Lúc Lục Tân suy nghĩ vấn đề này, sau khi cơ thể người cầm kiếm bị xuyên qua, yên lặng trong chốc lát. bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt run rẩy, giống như lực lượng tinh thần toàn thân đều bị tan vỡ. Nhưng ngay lập tức cơ thể nó bỗng nhiên đứng thẳng tắp, uy áp đáng sợ bắt đầu thả ra trong nháy mắt.

“Cái gì?”

Con người của Lục Tân trong nháy mắt co rút lại.

Mà ở một hướng khác, mẹ vẫn luôn biểu cảm ung dung, trong nhất thời cũng thay đổi.

Bà nhìn thấy phía bên trong bộ giáp vừa dày vừa nặng của người cầm kiếm, là những đốt xương sống chồng chất.

Thấy những chỗ của nó vừa bị Lục Tân dùng đạn đánh bị thương đang nhanh chóng hồi phục, thậm chí có một chất lỏng gần giống với máu tươi bắt đầu chảy ra bên trong cơ thể, lại thấy cơ thể nó hiện lên vô số những gương mặt của oan hồn, giống như là cỏ dại trên cánh đồng hoang vu, đang không ngừng sinh trưởng…

“Không ổn…”

Trên mặt bà lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt giật mình: “Chúng ta nhìn lầm rồi, đây không phải là hình chiếu…”

“Đây là người cầm kiếm thật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận