Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1362: Bắt đầu thí nghiệm (2)

Cơ thể của số bảy bắt đầu run rẩy.

Vẻ kiêu căng ngạo mạn bình thường xuất hiện trên mặt cô ta đã dần dần biến mất, để lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng với cơn tức giận không thể nào khống chế nổi.

“Sau này kết quả của kế hoạch cô cũng biết.”

Lão viện trưởng không nhìn phản ứng của số bảy, chẳng qua chỉ thở nhẹ một hơi nói: “Thí nghiệm vẫn được tính là thành công.”

“Dĩ nhiên ngoài mặt thì bị xem là thất bại, chúng tôi đều đánh giá thấp thiệt hại anh ta có thể đưa đến.”

“Thế nhưng điều này cũng có thể xác thực suy đoán ngay lúc đó của tôi.”

“Danh hiệu “bạo quân” của số chín, anh ta không có năng lực, phản ứng cũng không có một quy luật nào, điều này nói rõ tinh thần của anh ta nằm ở trong một trạng thái ổn định lạ thường, cho nên dùng phương pháp kích thích những người khác mất khống chế mới có thể đả động đến anh ta.”

“Lúc trận thí nghiệm này bắt đầu, anh ta mới tính là có cảm giác.”

“Cảm giác đầu tiên xuất hiện trong anh ta, là một loại tức giận cực đoan mà không thể điều khiển nổi.”

Là người đi theo lão viện trưởng trong thời gian lâu nhất, số bảy nghe lời của lão viện trưởng, trong lòng ngập tràn sự không cam tâm và phẫn nộ.”

Cô ta cho rằng bản thân mình đã sớm biết tất cả những chân tướng.

Bởi vì cô ta biết, ban đầu phòng thí nghiệm đã phải trả một cái giá đắt cho chuyện này, cho nên cô ta vẫn cảm thấy, đây là một chuyện cực kỳ bất ngờ, bởi vì đây là bất ngờ, cho nên chứng minh mật báo năm đó của cô ta làm là chính xác, quả thật ở một phương diện nào đó cô ta đã giúp được lão viện trưởng

Nhưng mãi đến lúc này, cô ta mới phát hiện bản thân mình ngây thơ như thế nào

Trong nháy mắt, trong lòng cô ta thậm chí hiện lên hàng trăm suy nghĩ muốn giết chết lão viện trưởng.

Những nét cơ trên mặt nhăn nhỏ, nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể đè nén lửa giận, hỏi một vấn đề cuối cùng:

“Như vậy, bây giờ, ông, ông giữ lại tôi ở bên người, lại sắp xếp nhiều chuyện như vậy, là đang muốn làm cái gì?”

...

“Suy nghĩ của tôi thật ra rất đơn giản.”

Lão viện trưởng ngước đầu nhìn về phía ba vầng trăng máu đang chìm xuống Thanh Cảng, khẽ thở dài: “Nếu muốn dẫn dắt số chín trưởng thành theo phương hướng chính xác, cần phải hiểu anh ta.”

“Năm đó, sau khi ngoài mặt quả thật mất khống chế những chuyện gì xảy ra trên người số chín, ngay cả tôi cũng không thể nắm rõ được nguyên nhân, cô biết lúc đó tôi cũng bị thương trong một thí nghiệm thất bại, dù sao tôi cũng chỉ là người bình thường, phải dưỡng bệnh rất lâu mới hồi phục được.”

Ông ta khẽ lắc đầu thở dài nói: “Khi tôi trở lại Thanh Cảng tiếp tục tiến hành quan sát anh ta, mới phát hiện anh ta đã biến mất, tôi lại mất một thời gian dài mới có thể tìm lại được anh ta, sau đó phát hiện trạng thái của anh ta đã thay đổi, có người lợi dụng thí nghiệm của tôi, khiến cho sau trận nổ đó, anh ta xuất hiện nhân tính, hơn nữa còn dùng phương pháp kỳ quái để cho anh ta có thể miễn cưỡng giữ vững được ổn định.”

“Điều kỳ lạ là ngay cả tôi cũng không thể nào đoán được phương pháp đó.”

Sau một tràng nói dài, biểu tình của ông ta có chút buông lỏng, nói tiếp: “Nhưng mà, tôi có thể hiểu được trạng thái của anh ta.”

“Nhân tính yếu ớt đến mức có thể lơ là lại có thể phát triển cùng một chỗ với thần tính mạnh mẽ đến mức chúng ta không thể nào hiểu nổi, giống như một người sinh ra đã đeo một áp lực tinh thần to lớn, bất kể lúc nào anh ta cũng có thể rơi vào tan vỡ, cũng có thể vùi lấp trong sự sợ hãi vô hình.”

“Đứa trẻ này luôn luôn sợ rằng nhân tính của anh ta, giống như một bé trai không có năng lực mà chỉ có thể khóc tỉ tê.”

“Bởi vì anh ta sợ, cho nên muốn bảo vệ những thứ mà anh ta tìm được, đó chính là không thể nào có quy tắc.”

“Đối với những người yếu đuối mà nói quy tắc mới là thứ duy nhất có thể bảo vệ được.”

“Thậm chí anh ta lựa chọn quên hết tất cả những đau khổ trong quá khứ, chỉ giữ lại cho mình trí nhớ tốt đẹp nhất.”

“Dĩ nhiên đây cũng có thể coi là một cơ chế bình thường để có thể bảo vệ chính mình, cũng là lựa chọn duy nhất mà anh ta có thể làm lúc bấy giờ.”

Nói đến chỗ này, có thể thấy rõ ràng trên mặt lão viện trưởng xuất hiện thần sắc vui vẻ

Bởi vì tâm trạng quá mức kích động, thậm chí ông ta suýt chút nữa đã bị sặc khói.

Ho khan hai tiếng, mới cầm điếu thuốc cách xa khỏi tay mình, cười nói: “Có cái này làm trụ cột, tôi mới có thể thiết kế những thí nghiệm phía sau, hoặc có thể nói là thực tập đối với anh ta, dưới khảo nghiệm để cho anh ta coi trọng nhất nơi này, từ từ lớn lên, điều này đương nhiên cũng có nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi.”

“Trong thời gian anh ta ở nơi này thực tập trưởng thành, đạt tới thăng bằng mà trước đó chưa từng có.”

“Cô biết lúc tôi thấy bộ dáng của anh ta bây giờ tâm trạng như thế nào không?”

“Thậm chí tôi rất cảm động.”

“Nhưng nhân tính nhỏ yếu đang từng bước từng bước lớn lên, kiên định, gần biến thành cơ sở có thể chịu đựng được thần tính.”

“Trên thế giới này còn có chuyện gì vĩ đại hơn điều này.”

Nhìn kích động trên mặt lão viện trưởng, số bảy cảm thấy thực sự tuyệt vọng.

“Nếu như ông cảm động như vậy, để ý anh ta như vậy, thì tại sao lại muốn sắp xếp thí nghiệm này?”

Thậm chí cô ta còn thật thà, hỏi ông không sợ thí nghiệm như vậy sẽ có thể phá hủy được tất cả những gì mà bây giờ anh ta đang có sao?

“Người mắc chứng bệnh uất ức nghiêm trọng sợ nhất là lặp đi lặp lại.”

Lão viện trưởng nhẹ giọng trả lời, nói tiếp: “Người đeo thần tính lớn trên lưng cũng giống như vậy.”

“Nhưng mà chúng ta phải làm như vậy.”

Ngẩng đầu xa xa nhìn về phía Thanh Cảng, âm thanh của ông ta trở nên nặng nề, chậm rãi nói: “Ngọn lửa nóng nhất cũng không thể dập tắt được viên đạn mạnh nhất.”

“Cho nên tôi lựa chọn dùng áp lực mạnh mẽ, để cho nhân tính tỏ ra yếu ớt của bản thân anh ta trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Cái này chính là năng lực của thí nghiệm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận