Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 74: Tuyệt chiêu phòng ngừa mất khống chế (Bích Hổ bản)

Nghe xong lời Bích Hổ nói, Lục Tân cũng lập tức trở nên nghiêm túc.

Bắt đầu từ lúc gặp Trần Tinh lần đầu tiên, Lục Tân đã biết được phòng ngừa mất khống chế vô cùng quan trọng.

Không mất khống chế thì là người tinh thần dị biến.

Không kiểm soát thì chính là nguồn ô nhiễm!

Cho nên, đối với bước cuối cùng mà Bích Hổ muốn dạy mình, anh cũng vô cùng coi trọng, vội vàng đi theo gã ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa, hai người leo lên chiếc xe Jeep kia một lần nữa.

Sau khi tuỳ tiện nói ra một địa điểm, xe Jeep liền chở bọn họ đến thẳng trung tâm của thành phố vệ tinh.

Từ nhỏ, Lục Tân đã lớn lên ở thành phố vệ tinh này, nhưng anh đều rất lạ lẫm đối với xung quanh nơi này với trung tâm thành phố tương đối phồn hoa, nhưng Bích Hổ lại có một loại cảm giác quen thuộc khiến cho anh cảm thấy nghẹn họng phải nhìn trân trối, cũng không biết có phải đã sớm chuẩn bị vì bài học quan trọng nhất này hay không.

"Làm sao để phòng ngừa bản thân mất khống chế cũng là một môn học lớn!"

Trên xe, Bích Hổ nghiêm túc giảng giải với Lục Tân: "Anh nói xem, mất khống chế là gì?"

Lục Tân còn mang theo một vẻ kính sợ của người mới đối với người cũ, cẩn thận, nghiêm túc trả lời: "Nguồn ô nhiễm?"

"Đó là biểu hiện sau khi mất khống chế."

Bích Hổ giải thích: "Mà chuyện mất khống chế này, thật ra có thể dùng một câu để khái quát!"

"Đó chính là, bị cảm xúc bắt được!"

"Bị cảm xúc bắt được?"

Lục Tân chậm rãi lặp lại lời nói của Bích Hổ một lần, như có điều gì suy nghĩ.

"Phải!"

Bích Hổ nghiêm túc nói: "Là người thì đều có thất tình lục dục, có vui vẻ và không vui vẻ, thích với ghét, nhìn chung, tựa như chúng ta tự khống chế, còn có rất nhiều người nói phải giữ cho bản thân vui vẻ lạc quan gì đó, trên thực tế thì không phải, cảm giác con người chính là được cấu thành từ thất tình lục dục, lúc có cảm xúc vui vẻ thì anh mới có thể vui vẻ, lúc cảm xúc sa sút rồi thì anh sẽ sa sút..."

"Nếu như có một ngày anh bị loại tâm trạng đó áp đảo, ví dụ như cảm xúc không vui chiếm chủ đạo, như vậy cho dù anh có làm cái gì thì cũng đều sẽ không vui.. Anh cho rằng đạt được cái gì, hoặc là làm chuyện gì thì sẽ vui vẻ, đây thật ra là một loại ảo giác!"

"Tình huống thật sự là, lúc khiến anh không vui, như vậy anh hoàn toàn chẳng muốn làm cái gì nữa, hoặc là ham muốn cái gì đó, mà cho dù cưỡng ép mình làm thì anh sẽ không cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn sẽ chán ghét và phản cảm nữa..."

"Vui và không vui là do cảm xúc định đoạt, không phải anh nói là được!"

"…"

Lục Tân nghe thấy, không khỏi cũng nghiêm túc theo.

Đối với mặt tinh thần dị biến, ô nhiễm vân vân, thì anh vẫn còn là một người ở giai đoạn mới.

Bây giờ nghe thấy Bích Hổ nói thế, không hiểu sao lại cảm thấy rất có đạo lý.

"Mà mất khống chế, thường là do cảm xúc đã lớn đến một trình độ nhất định, vượt qua khỏi lý trí của anh, hoặc là nói, nó đã che mất anh rồi!"

"Với người bình thường mà nói, bị dìm ngập sẽ biến thành bệnh nhân, mà khi một người đồng thời có được sức mạnh tinh thần lớn mạnh một lúc, đấy sẽ hình thành nguồn ô nhiễm, không chỉ ảnh hưởng đến mình, thậm chí còn có thể ảnh hưởng và đồng hóa người khác, hơn nữa, chính là ô nhiễm tinh thần!"

"Mà chúng ta, chính là loại người có sức mạnh tinh thần lớn mạnh đó, cho nên, nếu chúng ta không kiểm soát mới có mức độ nguy hiểm cao như thế!"

"..."

Cuối cùng Lục Tân cũng hiểu rõ, có chút cảm kích nhìn về phía Bích Hổ: "Cho nên, chúng ta mới phải đề phòng mình mất khống chế sao?"

"Đúng thế!"

Bích Hổ gật đầu: "Bất kế là vì mình hay là vì người khác, chúng ta đều phải cam đoan mình sẽ không mất khống chế!"

Trên mặt của gã xuất hiện một loại ánh sáng thánh khiết: "Mà chuyện này, cũng là bài học quan trọng nhất mà tôi muốn dạy cho anh!"

Lục Tân nổi lên lòng tôn kính, nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ học thật tốt!"

"Có thể!"

Bích Hổ hài lòng nhẹ gật đầu.

Lúc này, xe Jeep đã đi tới trung tâm thành phố và ngừng lại trước một toà nhà lầu.

Lái xe Jeep thông qua kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Bích Hổ với Lục Tân một chút, chờ bọn họ xuống xe rồi trực tiếp rời đi.

Địa điểm dừng xe có tên gọi là "Đại dương màu xanh lam", cách vài dặm cũng có thể trông thấy ánh đèn neon.

Sau khi tiến vào toà nhà lầu, Bích Hổ quen đường quen lối dẫn Lục Tân qua một con hẻm nhỏ bé chật hẹp có người canh gác, có cảm giác đã tiến vào lòng đất, sau đó với những bước đi trang trọng và uy nghiêm, gã xốc lên tấm rèm thật dày.

Sau đó Lục Tân lập tức trợn tròn mắt.

Điều đập vào mắt Lục Tân, chính là ngọn đèn vô cùng loá mắt cho tới bây giờ anh chưa nhìn thấy, đám người ầm ĩ điên cuồng, khảm đầy mảnh ánh sáng, những cô gái trẻ mặc váy ngắn đến đùi, gương mặt được tô vẽ đến mức chẳng nhận ra hình dáng ban đầu, nhưng ánh mắt rất sáng rất hấp dẫn người, cùng với đủ loại đồ ăn vặt với hoa quả mới lạ hấp dẫn rất ít thấy trên thị trường, thoạt nhìn giống như là vũ nữ bị ô nhiễm đến vặn vẹo...

"Nhìn thấy không?"

Bích Hổ nghiêm túc nhìn sang Lục Tân: "Đây chính là chúng tôi đề phòng không khống chế được đấy, bao gồm không bị hạn chế tinh thần và là liều thuốc an ủi tốt đó..."

Cả người Lục Tân đều trở nên hồ đồ: "Cho nên đây chính là..."

"Đúng rồi!"

Bích Hổ nghiêm túc nói: "Đây chính là bài học quan trọng nhất mà tôi muốn dạy cho anh!"

"Muốn duy trình trạng thái tinh thần tốt đẹp của mình, nhất định phải đảm bảo dục vọng của mình..."

"Dục vọng, đại biểu cho nhân tính, đó là vốn liếng sinh và làm người của chúng ta..."

"Khi một người không có, hoặc là nói lúc toàn lực áp chế dục vọng của mình, dần dần anh ta sẽ bị cảm xúc khống chế..."

"Bởi vậy chúng ta có thể đạt được một kết luận..."

Gương mặt nghiêm túc của gã dần dần nở một nụ cười xấu xa, liếc mắt về đám người mang thân thể trẻ tuổi trong sàn nhảy...

"Nếu như không muốn biến thành tên điên thì phải phát điên vài lần trong lúc tỉnh đấy..."

"Ha ha ha..."

Lục Tân mở to hai mắt, nhìn Bích Hổ chợt hất áo khoác của mình lên rồi nhanh chân bước về giữa đám người, nhìn động tác và tạo hình quá mức khoa trương của gã, còn có cái kính râm lớn lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn vẫn luôn đeo trên mặt kia, lập tức có không ít người đưa ánh mắt nhìn kĩ cùng với vài ánh mắt chịu không nổi về phía gã, nhưng mà Bích Hổ không trốn không né, cứ trực tiếp lồng hai tay vào phía dưới áo khoác...

... Lúc rút ra, trong tay gã đã nắm đầy hai nắm tiền, thuận thế vẫy về phía trước một cái.

"Oa..."

Người xung quanh một mảnh reo hò, nhao nhao ngồi xổm xuống để nhặt, còn Bích Hổ thì cười lớn, ôm hai cô gái trong tay, đi về phía ghế sô pha.

Rượu, phụ nữ, ồn ào náo động, trên sân khấu sáng đèn neon, những thân thể mang giày cao gót mười lăm xăng ti mét điên cuồng múa may.

Trong mấy phút ngắn ngủi, Lục Tân thấy được màu sắc và chiếc váy ngắn nhất và thấp nhất mà trước kia thậm chí anh không tưởng tượng nổi.

Trong hoàn cảnh này, Lục Tân cũng không khỏi cảm thấy tai nóng tim đập.

Đây chính là phương pháp chống đối với mất khống chế sao?

Phóng túng?

Anh nhất định phải thừa nhận một điểm, cảm giác này hoàn toàn khác với cuộc sống trong căn trọ cũ nát lúc ấy của anh, mỗi ngày đều dọc xuôi theo hai điểm tạo thành một đường thẳng, lén đưa tiền mình cho cô nhi viện, khi đó, quả thực có một loại áp lực từ đầu đến cuối đều đặt ở trong lòng anh, lâu dài khiến cho anh chẳng cảm thấy tâm trạng của mình có gì dao động, trong lòng anh, dường như cũng thật sự nghĩ đến phóng túng một lần như thế...

... Huống chi, dựa vào lời Bích Hổ nói, đây cũng là một phần của công việc nhỉ?

Mơ hồ, dường như có một cánh cửa mới đang rộng mở ra...

Sau đó trong một nửa thời gian cánh cửa này được mở, Lục Tân chợt nhớ tới cái gì, bèn giữ chặt Bích Hổ đang buông thả chè chén.

Anh nghiêm túc, nơm nớp lo sợ hỏi Bích Hổ: "Tổng bộ cho thanh lý nơi này à?"

Bích Hổ xém chút đã phun đầy rượu trong miệng ra rồi.

Một phút sau, cách xa cái nơi ồn ào náo động chói tai kia, cảm nhận được gió lạnh đập vào mặt, lòng Lục Tân cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Không cho thanh lý còn nói là một phần công việc?

Ha ha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận