Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1702: Tên điên nhất (1)

Lục Tân hài lòng nhìn vẻ giễu cợt trên mặt cô dần biến mất, sau đó bắt đầu suy nghĩ.

Lúc này trong lòng anh cũng vô cùng nặng nề.

Ví dụ như, do ảnh hưởng của Lục Thiên Minh, tính cách của anh cũng dần thay đổi.

Hay, làm thế nào mà thế hệ các nhà nghiên cứu có thể thực hiện bước đầu tiên của “Đối kháng thần”, làm thay đổi từ thiếu niên Đồ Long trở thành người muốn khởi động lại thế giới, nắm chắc toàn bộ vận mệnh của cả thế giới và nhân loại trong tay họ?

Một ví dụ khác, rốt cuộc làm sao chúng có thể tách ra khỏi cơ thể ban đầu ...

“Chuyện mà bà nói sẽ xảy ra.”

Lúc lâu sau, Lục Tân mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Hắc hoàng hậu:

“Nhưng nhiều người vẫn thích cuộc sống ổn định mà?”

“Vì vậy, đối với lần đầu tiên, hay thứ gọi là tận thế, chúng ta càng phải cố gắng ngăn cản nó.”

“Nếu như tâm nguyện của mẹ là phá vỡ vòng luân hồi thì chúng ta chỉ cần khiến nó dừng lại......”

Anh khẽ ngẩng đầu nhìn Hắc hoàng hậu: “Như vậy, bà ấy có thể vui vẻ, đúng không ?”

“Ngăn cản ?”

Câu hỏi nghiêm túc và bình tĩnh của Lục Tân khiến Hắc hoàng hậu cảm thấy rất khó chịu. Khuôn mặt bà ta trở nên dữ dội, giống như một bà lão với tính cách sắc sảo và hung dữ, trên môi nở nụ cười đang cố gắng nhưng không thể kìm nén được. Bà ta cười gằn nói: "Cậu lấy đâu ra dũng khí để ngăn cản chuyện này. Cậu dựa vào đâu mà cho rằng bản thân có tư cách chống lại thế giới này trong khi chưa từng có người thành công?"

"Cậu không phải trường hợp đặc biệt trong nền văn minh dài đằng đẵng này."

“Có lẽ cũng từng có người mạnh hơn cậu, kế hoạch ngăn cản sắp thành công.”

“Nhưng cuối cùng, những người đó đều thất bại......”

“Bởi, con người luôn luôn sa đọa, giống như những người trong phòng thí nghiệm Cao Sơn.”

“Họ cho là mình đang phản kháng nhưng thật ra không phải, bởi vì ngay từ đầu họ chưa từng từ chối mà chỉ muốn nhập ý thức của mình vào bản thể, trở thành chủ của thế giới tinh thần. Chuyện này thật ra là trốn tránh, tại thời điểm toàn bộ nền văn minh bị hủy diệt, nó chỉ là trở thành một cá thể sống sót có thể thoát khỏi sự hòa tan......”

"Cho dù họ có tham vọng và động lực lớn như thế nào ngay từ đầu, thì điều đó đã thay đổi."

“Bọn họ dần dần trở thành những kẻ chuyên nghiệp nhưng ngay từ đầu đã muốn trốn thoát...”

“Chắc chắn thiếu niên Đồ Long cũng sẽ trở thành ác long.”

“Đây là lời nguyền của tất cả sinh mệnh.”

“Chính vì bộ mặt tuyệt vọng này nên những người đó mãi mãi cũng không có khả năng đối kháng cơ bản......”

“Bộ mặt Tuyệt vọng sao ?”

Lục Tân nghe Hắc hoàng hậu nói thì khẽ thở dài nhưng vẫn không thay đổi thái độ:

“Có lẽ vẫn có một vài trường hợp như vậy, nhưng tôi tin trong lòng mọi người vẫn chứa nhiều điều đẹp đẽ.”

“Rất nhiều người luôn lấy câu chuyện về thiếu niên Đồ Long để kích thích sự tuyệt vọng, nhưng chẳng lẽ họ đều quên sự dũng cảm của thiếu niên Đồ Long rồi sao ?”

“Có lẽ, thiếu niên Đồ Long cũng sẽ sa đọa, nhưng đâu có gì quá đáng sợ ?”

"Sẽ có nhiều thế hệ thiếu niên xuất hiện ở thế giới này, chẳng lẽ thế giới này vĩnh viễn không có dũng khí sao?"

“Hừ !”

Lục Tân nói vô cùng bình tĩnh, như thể đấy là điều đương nhiên.

Nhưng lời nói đầy trọng lượng này khiến trong mắt của Hắc hoàng hậu xuất hiện màu đỏ điên cuồng. Bà ta không thích những suy nghĩ lạc quan, càng không thích có người bác bỏ lời mình nó. Đặc biệt là bây giờ, sự lạc quan khiến tâm trạng bà ta trở nên căng thẳng. Nó giày vò nội tâm khiến những móng tay sắc nhọn không ngừng cuộn lại, phát ra tiếng răng rắc.

Dựa vào đầu mà bản thân là tuyệt vọng, trong khi người khác lại nhìn thấy hi vọng ?

"Tôi chán ghét sự lạc quan ngu ngốc của cậu!"

Bà ta bỗng nhiên hét to, trong giọng nói mang vẻ sắc sảo: “Cậu định giúp bà ấy thế nào?”

“Cậu làm thế nào để ngăn cản ?”

“Cậu vẫn chưa hiểu sao ?”

“Tất cả đều là vô ích !”

“Ngay cả cậu cũng chỉ là một thứ cấp gây ô nhiễm.”

“Cậu và tôi giống nhau, đó chỉ là ý thức sinh ra từ tạp chất bên trong.”

“Cho dù là tạp chất hay tình cảm gì thì đều sẽ dần biến mất trong thế giới rộng lớn này.”

"Những hoài bão từ những câu chuyện cổ tích cảm động dù mạnh mẽ đến đâu nhưng dần dần chúng cũng bị pha loãng rồi chìm vào giấc ngủ như một tờ giấy trắng, chờ đợi sự phục hồi tiếp theo, chờ đợi để được thao túng tinh thần của thế giới văn minh tiếp theo!"

Bà ta trừng mắt nhìn Lục Tân, trong ánh mắt lộ rõ sự hung ác.: “Vì vậy...”

“Cậu có thể nói ra câu nói này, chứng tỏ cậu còn non lắm.”

“Cậu muốn phản kháng, chẳng khác gì hai kẻ đầy dã tâm ở Cao Sơn kia.”

“Nhưng tốt xấu gì thì mấy người đó còn biết nên làm gì, còn cậu thì sao?”

Hắc hoàng hậu châm chọc nói: “Cậu thậm chí còn không biết mình nên làm như thế nào...”

“Có lẽ, tôi sẽ nhắc lại cho cậu rõ...”

“Cậu có nhìn thấy mặt trăng máu trên bầu trời kia không ?”

“Lúc trước, chính phòng thí nghiệm Cao Sơn giết chết thứ sắp trở thành thần ý thức khiến nảy sinh chấn động. Trận chấn động này ảnh hưởng sự khởi đầu, mà lúc bắt đầu, nó được kết nối với mọi sinh mệnh trên thế giới thông qua tiềm thức...”

“Kết quả là, trong tiềm thức nhân loại của thế giới rộng lớn này bị tác động nghiêm trọng mà trước nay chưa từng có, ảnh hưởng đến não của vô số người.”

“Vì vậy trong mắt một số người mặt trăng chuyển sang màu đỏ.”

“Cũng có người trở nên điên dại, lang thang khắp nơi trong hơn ba mươi năm...”

Ánh mắt bà ta hiện rõ sự chê cười, lạnh lùng nhìn Lục Tân: “Vì vậy, nếu cậu muốn phản kháng cũng không có tác dụng đâu.”

“Ban sơ là nhất định sẽ phủ xuống.”

“Cậu mới trải qua nó một lần, còn phải nhờ tới sự trợ giúp của em gái mới thoát được lần thứ hai.”

“Bây giờ lần thứ ba xảy ra, lại một lần nữa đem cái này thế giới biến thành ma giới.”

“Thế nhưng, đây không phải là lần cuối cùng, còn sẽ có lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu, cho đến khi nó chính thức phủ xuống!”

“Với sức mạnh này, cậu lấy đâu ra tự tin rằng việc mình làm có ý nghĩa ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận