Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1461: Chân lý không sợ bạo lực (2)

Nhưng một giây sau, Lục Tân kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Anh phát hiện cú đấm này của anh đấm trúng vào bức vách tinh thần của ông lão, sau đó bị ngăn lại.

Bức chắn không bị vỡ vụn, thậm chí không hề biến dạng.

Ngay cả cơn rung chấn sức mạnh tinh thần do cú đấm này gây ra cũng bị bức chắn này hấp thụ toàn bộ.

Anh nhìn thấy ở chỗ tiếp xúc của nắm đấm và bức chắn xuất hiện liên tiếp những dòng phù văn kỳ lạ giống như những dòng code trong máy tính, chúng xuất hiện rất nhanh, sau đó anh cảm thấy sức mạnh của cú đấm của anh thình lình biến mất một cách khó hiểu.

Ông lão đứng sau bức chắn không hề thay đổi sắc mặt mảy may.

Ngay cả những ngọn lửa sáng trưng trên dãy kệ đằng sau bức chắn cũng không hề lung lay một chút nào.

“Chân lý không sợ sức mạnh thô bạo.”

Ông lão nhìn về phía Lục Tân, ý cười trong mắt càng ngày càng rõ nét: “Dù cho sức mạnh thô bạo này tới từ quân vương ngang ngược.”

“Ý đồ dùng bạo lực phá hủy chân lý càng nghiêm trọng thì bị đáp trả càng mãnh liệt…”

“Ừm?”

Tiếng nói của ông lão rất dịu dàng, thay vì gọi là đối kháng, chẳng thà nói rằng ông lão đang giảng giải cho Lục Tân nghe.

Nhưng khi tiếng nói của ông lão vang lên, Lục Tân bỗng nhiên cảnh giác.

Một giây sau, anh chợt cảm nhận được sức mạnh điên cuồng dị thường phóng ra từ phía bức chắn tinh thần của ông lão.

Thứ sức mạnh này điên cuồng, dã man, có khả năng hủy diệt tất thảy.

“Là sức mạnh của chính mình...”

Lục Tân lập tức nhận ra, thu hồi nắm đấm của mình về, nhanh chóng lùi lại.

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc anh thu nắm đấm về, anh nhìn thấy trên bức chắn tinh thần của ông lão, những dòng phù văn xuất hiện với tốc độ nhanh hơn.

Vô số phù văn dung hợp với sức mạnh của bức chắn tinh thần biến thành một nắm đấm màu đen. Cùng với việc anh thu nắm đấm của mình lại khỏi bức chắn tinh thần, nắm đấm trên bức chắn tinh thần đấm ra, bám theo anh như hình với bóng.

Đó là sức mạnh anh đánh vào bức chắn, giờ lại bị bức chắn bắn ngược trở lại!

“Ầm...”

Nắm đấm Lục Tân đang thu về và nắm đấm lao ra từ bức chắn va chạm vào nhau, sức mạnh khổng lồ xé rách không khí trong nháy mắt.

Những dãy ghế dài xung quanh bị sức mạnh của cú va chạm này đập nát, biến thành những mảnh gỗ vụn.

Lục Tân biến sắc, xương cánh tay trái thậm chí bị đấm nát, cơ thể lùi về sau như con diều đứt dây, đụng vào và xô đổ bức tường của giáo đường, cả người anh bị đánh văng ra ngoài giáo đường, ra tới đường phố ướt sũng nước...

Đúng lúc này, biểu cảm của Lục Tân bỗng nhiên hơi kích động: “Lấy được rồi.”

“Ừm?”

Ông lão đứng sau bức chắn tinh thần bên trong giáo đường đang lẳng lặng nhìn Lục Tân bỗng biến sắc.

Ông lão chú ý tới tay phải của Lục Tân.

Khi cơ thể văng ra sau, tay phải của Lục Tân lại lao về phía trước.

Nhìn từ hướng trực diện chỉ nhìn thấy mặt cắt cánh tay phải của Lục Tân.

Do tay phải của anh lao về phía trước nên giống như trực tiếp tiến vào bên trong mặt cắt hư không.

Bởi vậy, chỉ có thể nhìn thấy bộ phận từ chỗ cùi chỏ của anh đổ lại, phần bàn tay và nửa cánh tay còn lại không biết đã đi đâu…

Ông lão phản ứng hết sức nhanh chóng, lập tức xoay người lại thì nhìn thấy bên trong hốc tối sau lưng xuất hiện một bàn tay tái nhợt.

Bàn tay tái nhợt xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian, xuyên qua cả bức chắn của ông lão, tóm được chiếc rương màu đen bên trong hốc tối.

Lúc ông lão phát hiện ra thì bàn tay tái nhợt đã lấy được cái rương.

Bàn tay tái nhợt.

Cưỡng ép đánh cắp vượt không gian.

Dù cách xa tới mấy trăm dặm, chỉ cần biết chính xác vị trí cụ thể của mục tiêu là có thể đánh cắp thành công.

Lúc này Lục Tân đã biết chiếc rương màu đen ở đâu vì nhìn một cái là thấy ngay.

Hiện tại, Lục Tân có cảm giác đã chạm được vào chiếc rương màu đen, anh lập tức thu tay về.

“Choang choang choang choang...”

Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên liên tiếp, bàn tay tái nhợt cầm chiếc rương, nhanh chóng rút về.

Đánh cắp thành công.

Lục Tân cảm nhận thấy rõ cảm giác loạng choạng kéo trở về một món đồ.

Trong lòng anh hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn thấy tay phải của mình, anh lại không khỏi ngẩn ra.

Anh có cảm giác tay mình có nắm thứ gì đó kéo về nhưng hóa ra trong tay phải thực ra không cầm bất kỳ vật gì hết.

Cảm giác nặng nề vô hình ở bàn tay khiến anh có cảm tưởng như đang kéo một tấm lưới đánh cá vô hình.

Ngay giây tiếp theo, cùng với việc anh thu tay phải về, tấm lưới đánh cá đó cũng thuận đà tung về phía anh.

“Hức hức hức...”

Trong tai anh bỗng vang lên những tiếng khóc mờ mịt mông lung. Lục Tân có cảm giác bản thân bị mất phương hướng.

“Huỵch...”

Hai chân của anh tiếp đất, giẫm lên mặt đường lát đá cứng, nhưng một giây sau, hai chân anh chìm vào trong mặt đường đá.

Do bất ngờ, chân anh đứng không vững, anh đưa tay ra chống xuống mặt đất.

Ngay lập tức, tay anh cũng bị chìm vào mặt đường đá giống như bị ngập trong một bãi nhựa cao su dinh dính.

Anh hơi ngạc nhiên, kích hoạt sức mạnh tinh thần.

Ý đồ dùng sức mạnh tinh thần bắn ngược người ra ngoài.

Nhưng khoảnh khắc phóng sức mạnh tinh thần ra, anh bỗng cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình cũng bị mặt đường đá đặc quánh dinh dính mềm nhão nuốt vào luôn, cố định cứng lại. Anh có cảm giác trên người mình bị phủ một tấm lưới, có vô số bàn tay ra sức túm lưới kéo anh chìm xuống.

Chỉ có điều, vào khoảnh khắc phóng ra sức mạnh tinh thần, hình ảnh trước mắt anh thay đổi, cuối cùng anh cũng nhìn thấy rõ chân tướng.

Nơi này đâu phải mặt đường đá, con ngõ nhỏ và nơi anh sống yên ổn, tất cả đều là những hình người màu đen ẩm ướt kỳ dị hết cái này đến cái khác.

Thân thể của bọn chúng chen chúc với nhau, giơ bàn tay lên, ghép thành mặt đường đá. Ngay khi anh rơi xuống đất, bọn chúng lập tức dùng tay kéo anh xuống, để anh rơi vào giữa đám người này, vây chặt anh lại, hết bàn tay này tới bàn tay khác vụng trộm bám lên bắp chân và cánh tay anh, không ngừng lần sờ cơ thể của anh, muốn nuốt chửng toàn bộ người anh.

Bất kể anh phản kháng thế nào, sức mạnh đều sẽ bị bọn chúng nuốt chửng, khiến anh càng bị giữ chặt hơn.

“Chân lý ở khắp mọi nơi, cho nên cậu không thể vượt qua được chân lý.”

Lúc này, ông lão trong giáo đường mỉm cười lên tiếng, giọng nói vang bên tai Lục Tân:

“Chân lý làm bạn với mờ mịt, cho nên khi cậu cho rằng cậu đánh cắp được chân lý thì thông thường cậu chỉ tóm được mờ mịt…”

“Ngậm miệng ngậm miệng...”

“Giả thần giả quỷ...”

“Ông chỉ am hiểu lừa dối...”

Lúc này, tranh thủ lúc Lục Tân dốc toàn lực đánh nhau với ông lão, cha và mẹ trong giáo đường, mỗi người đã tự phát hiện ra những nhược điểm khác nhau của ông lão. Cha nghiêm nghị gào thét, chiếc bóng màu đen bên người bỗng phun trào tạo thành con sóng lớn nhào về phía ông lão.

Mẹ cho tay vào trong túi, cơ thể bỗng tách ra thành hai chiếc bóng.

Một chiếc nhanh chân rời khỏi giáo đường, tới chỗ Lục Tân, nhanh chóng đưa tay, kéo tay Lục Tân lên.

Một chiếc bóng khác thì lạnh lùng nhìn về phía ông lão.

Bên trong mắt, con ngươi bỗng thu nhỏ lại, xuất hiện những vòng tròn hướng về nơi sâu nhất trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận