Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1677: Quân vương bóng đêm trở về (3)

Trong đầu của mỗi một người sống sót lúc nào cũng dâng trào đủ loại suy nghĩ khác nhau, trong nháy mắt có thể có hàng ngàn ý nghĩ xuất hiện.

Chúng giống như những con trùng khác nhau, đôi khi ta áp đảo ngươi và đôi khi ngươi áp đảo ta.

Điều này khiến bọn họ không thể hình thành một tư duy và động lực thống nhất trong một khoảng thời gian ngắn, để thực sự hoàn thành một chuyện gì đó.

“Ha ha ha ha...”

Mà trong một chiến trường tinh thần ồn ào và hỗn loạn, giống như cơn ác mộng.

"Quyền trượng chi phối gì đó, chẳng qua là một con khỉ giả thần giả quỷ lúc thần không chuẩn bị..."

Tiếng cười trong đêm bỗng mỗi lúc một to hơn.

Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của ba vị Chung cực, trong bóng đêm ngược lại run lên một cách hưng phấn và kích động không thể diễn tả.

Theo tiếng cười, màn đêm đột nhiên cuộn lên trên như gió lốc, mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc mặt nạ tỏa ra ánh kim loại sáng bóng nhàn nhạt trong màn đêm dày đặc, lực lượng như thực chất trào dâng xung quanh, sau đó nhiệt độ của cả đêm giảm xuống hàng trăm độ.

"Cót két..."

Tiếng răng rắc khiến người ta ê răng vang lên, tất cả xiềng xích từ trong đầu người sống sót kéo dài ra càng ngày càng chậm, bề ngoài ngưng kết thành một tầng sương trắng, sau đó mất đi hoạt tính từng chút một, giống như tượng băng tuyết, đóng băng trong đầu người sống sót.

Ngay cả chủ nhân của sợi xích, vào lúc này, cũng đột nhiên bị nỗi sợ đánh vào tim, vội vàng dừng bước.

"Còn ngươi..."

Đồng thời cũng tại lúc này, Bàn tay tái nhợt bắt Oa Oa đi đã chộp đến bầu trời phía trên tòa án nửa đêm, mắt thấy sắp tiến vào cung điện đã sắp thành hình nhưng vẫn chưa hình thành nên quy tắc hoàn chỉnh cũng đột nhiên run lên, trong bóng đêm có một bàn tay to duỗi ra, tóm chặt lấy cổ tay hắn trước cung điện tinh thần.

Giống như một tên móc túi bị tóm cổ tay khi định thò tay vào túi của ai đó.

Bàn tay tái nhợt đột nhiên cảm thấy kinh hãi mãnh liệt.

Hắn nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn về phía mình từ sau chiếc mặt nạ ở phía đối diện của những tầng không gian vỡ vụn.

"Ngươi nói ta là chó chết chủ..."

"Vậy ngươi có biết người ở trong cung điện tinh thần này là gì của ta không?"

Xào xào xào...

Trên bàn tay to duỗi ra trong đêm, khí tức giá lạnh bắt đầu truyền đến Bàn tay tái nhợt, nó muốn thu tay lại, nhưng lại bị nắm chặt, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo phía trên, dọc theo bàn tay của mình, tràn về phía cơ thể từng inch một.

Mà trên đường cái giá lạnh truyền tới, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng cười đắc ý điên cuồng:

"Đây là con dâu của ta..."

"... Ai còn dám nói ta không có nhà?"

Xầm xì...

Trong giọng nói đắc ý và khoe khoang, thậm chí còn có chút hoan hỉ, Bàn tay tái nhợt đã kinh hãi không thôi.

Cảm nhận được sự căm thù của Đại ma vương khủng bố trong đêm đối với mình, cũng biết hắn nhất định vẫn còn nhớ câu “chó mất chủ” mà mình chửi hắn ở Hỏa Chủng năm đó, quyết tâm trả thù. Nỗi sợ hãi trào ra từ đáy lòng như nước đắng...

... Hồi đó mắng nó câu này làm gì hả!

Lúc suy nghĩ như vậy, lực lượng tinh thần của nó run rẩy, điên cuồng co rút, muốn rút tay về, nhưng lại bị nắm rất chặt.

"Vèo vèo..."

Nhưng cũng vào lúc này, trong không khí xung quanh đều tràn ngập tiếng sột soạt và bò lổm ngổm của những con trùng có vảy.

Từng con trùng tách rời ra từ trên người Hắc hoàng hậu chui vào màn đêm, hoặc là nói cơ thể của Đại ma vương khủng bố, sau đó bám vào một chỗ không buông, mặc sức sinh trưởng và ký sinh, cố gắng phát triển ra vô số cá thể trong cơ thể của Đại ma vương khủng bố.

“Ha ha ha ha...”

Nhưng vào thời khắc nguy hiểm như vậy, Đại ma vương khủng bố lại hoàn toàn không có ý định chống cự hay rút lui.

Thay vào đó, nó thỏa thuê làm tan chảy màn đêm, để mặc cho những con trùng này chui vào cơ thể mình.

Nhưng khi vô số Hắc hoàng hậu sinh trưởng trong bóng đêm với khuôn mặt dữ tợn và xanh mét, màn đêm lại đột nhiên co rúc mạnh mẽ, cọ xát và siết chặt từng inch, ngược lại nghiền nát và giết chết toàn bộ những con trùng, hóa thành lực lượng tinh thần thuần khiết và tinh tế nhất.

Giống như ký sinh trùng sống trong dạ dày con người, hấp thu để sinh tồn, nhưng ngược lại bị tiêu hóa mạnh mẽ bởi dạ dày.

Chủ ý ký sinh của Hắc hoàng hậu chẳng những thất bại, mà còn bị cắn nuốt phân nửa lực lượng.

"Sao có thể như thế được..."

Hắc hoàng hậu chỉ còn lại một nửa thân trên và cái đầu, biểu cảm đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi.

Nhìn sâu vào màn đêm dày đặc không thể tưởng tượng được.

"Không có gì là không thể..."

Đại ma vương khủng bố cảm nhận được sự sợ hãi của Hắc hoàng hậu, giọng nói hung dữ và lạnh lùng vang lên ngay lập tức.

Khoảnh khắc Hắc hoàng hậu thu hồi lực lượng, màn đêm lập tức lan rộng, cả thế giới đều chìm trong bóng tối u ám, ngay cả những ngọn đèn pha trong cơ sở sáng đến mức mắt người không thể nhìn thẳng cũng dần thu nhỏ ánh sáng và trở nên u tối vào lúc này.

Xung quanh bắt đầu trở nên tăm tối, không phải là bóng tối của hiện thực, mà là nội tâm của tất cả mọi người như bị một bóng mờ bao phủ.

"Tù nhân bóng đêm, cái tên này đã lâu rồi..."

Trong cuộc đối kháng liên hệ tới tinh thần của mọi người ở Thanh Cảng, người cha vừa mới lấy về chiếc mặt nạ chưa đầy nửa năm trước, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo và tự tin chỉ có ở một người có địa vị cao, đi đôi với sự tràn ngập của bóng đêm, giống như một cơn sóng thần, ngay lập tức cuốn về phía bốn phương tám hướng của vùng hoang dã.

"Xào xào..."

Đồng thời khi đắc ý đến cực điểm, lực lượng đáng sợ cũng phát huy đến cực điểm, đột nhiên cuốn ra phía ngoài.

Giống như những bóng ma đáng sợ, nhào ra từ màn đêm vô biên và lao thẳng vào mọi thứ xung quanh một cách hung hãn.

"Cạch cạch cạch cạch cạch..."

Một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên, xích sắt của Tàng Trượng Nhân bị đóng băng đến mức cực kỳ mỏng manh, bỗng chốc đứt thành từng mảnh.

"Xầm xì..."

Bàn tay tái nhợt cuối cùng thu tay về, nhưng lại phát hiện chỉ còn lại cổ tay trơ trụi bị chặt đứt.

Bàn tay giống như bị thứ gì đó gặm nhấm sạch sẽ.

Hắc hoàng hậu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên vội vàng thu một số con con trùng ở gần đó trở về, kinh hoàng lùi lại.

“Ha ha ha ha...”

Tinh thần hỗn loạn phía trên vùng hoang dã đang tiêu tán, chỉ còn lại người té quỵ xuống đất từng vùng bị nỗi sợ bao trùm.

Bọn họ đã biến thành những con quái vật, mang theo dã tâm và sự điên cuồng muốn xé nát mọi thứ.

Nhưng giờ phút này, bọn họ thậm chí còn chưa kịp lao tới cạnh mục tiêu, thì đã ngã xuống đất thành từng vùng như lúa mì.

Ai nấy đều mở to hai mắt, nhưng lại đờ đẫn thất thần, trên gương mặt vẫn còn nét đau đớn và rối bời.

Đầu óc đông cứng, hai gối khuỵu xuống đất, lực lượng tinh thần sụp đổ.

Lực lượng tinh thần trùng kích quá mạnh mẽ đã đánh gục tâm trí của mấy trăm ngàn người này, ý thức và suy nghĩ, ham muốn và cảm xúc của họ trở nên hồ đồ, giống như những chiếc máy tính cấp thấp bị quá nhiều luồng thông tin nhét đầy, do đó mất đi khả năng lập kế hoạch.

Lại giống như, những bia mộ sống.

Mà trong không gian được hình thành bởi lực lượng tinh thần xen lẫn của đám người này, một nhóm thân thể to lớn đến đủ che kín mặt trăng máu trên bầu trời chậm rãi dâng lên, giống như một con cá voi khổng lồ nổi lên mặt nước, đứng trên tầng cao nhất, ghé mắt nhìn xuống mọi sinh linh trước mắt kể cả ba vị Chung cực, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt âm u lạnh lẽo hệt như có thể trực tiếp xuyên thấu nơi dễ bị tổn thương nhất trong lòng người.

"Bây giờ..."

Hắn gầm lên tuyên bố với thế giới: "Ông đây là Quân vương bóng đêm..."

"Ông đã trở lại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận