Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 561: Tiều đội của thành phố trung tâm (1)

Đúng là rất chân thật...

Ở phía Đông thành phố, người bác sĩ đang khoác một chiếc áo dài trắng từ từ mở to cả hai mắt, nhìn về cảnh đường phố thành thị đầy phồn hoa phía trước, trên mặt là biểu cảm đầy say mê, anh ta nhẹ giọng nói: “Khung cảnh trước mắt này được thiết kế vô cùng phù hợp, có đủ cả ánh sáng và bóng tối, đúng là chân thực đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất, còn có cả... tràn ngập mùi vị kỷ niệm. Đây là lần đầu tiên tôi thấy được cảnh tượng chân thật đến như vậy, chân thật đến mức mà tôi cũng không muốn rời khỏi nơi này.”

Hai người bệnh nhân tâm thần đều lo lắng nhìn về phía bác sĩ.

“Nhưng mà... Dù sao thì nó vẫn là giả.”

Giọng của bác sĩ thay đổi, trên mặt anh ta nở một nụ cười, sau đó nói: “Có thể khẳng định một điều là chúng ta đã bị ảnh hưởng bởi một điều gì đó, nhưng mà tôi lại không thể nào cảm nhận được nguồn bức xạ tinh thần nào xung quanh đây cả, nói cách khác thì, có lẽ người có năng lực này đang cách chúng ta khá xa, hoặc cũng có thể là...”

“... Căn bản không hề có người có năng lực nào cả.”

Nụ cười trên mặt của anh ta dần dần biến mất, biểu cảm cũng trở nên nghiêm trọng hơn, anh ta nhẹ nhàng nói: “Đây chính là tác dụng của vật sống ký sinh! Ở trong chương trình huấn luyện ở thành phố trung tâm của chúng tôi, đúng là có đề cập đến một số vật thể sống ký sinh đặc biệt, chúng có thể gây ra những trường hợp tương tự như thế này, chỉ có điều là...”

Dừng một chút, anh ta lại thản nhiên nói tiếp: “Tôi đã quên mất rồi.”

Ánh mắt của hai người bệnh nhân tâm thần bỗng trở nên có vẻ oán hận, hai người họ ai oán nhìn về phía người bác sĩ trông có vẻ như không có chút tin cậy nào.

“Dù sao thì cũng có nhiều tài liệu như thế, làm sao mà tên biến thái kia có thể nhớ kỹ được?”

Bác sĩ tỏ vẻ như cây ngay không sợ chết đứng, sau đó anh ta vừa cười vừa nói: “Dĩ nhiên là có nhớ được hết hay không cũng không quan trọng lắm.”

“Chỉ cần biết suy luận thế nào cho hợp lý là đủ rồi!”

Biểu cảm của anh ta cũng dần trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt cũng bắt đầu híp lại, dáng vẻ nghiêm túc này của anh ta khiến cho anh ta không giống như đang chăm chú nhìn vào những cô gái ăn mặc mát mẻ qua lại trên đường phố mà giống như là anh ta đang chăm chú nhìn vào căn phòng đối diện gồm có những chuyên gia và giáo sư đang khám phá y học, sau đó anh ta phát biểu ý kiến của anh ta một cách đắc ý nhất:

“Cái thế giới này chính là được xây dựng lên dựa trên những suy luận.”

“Tất cả sự vật trên thế giới này, mọi sự vật đẹp đẽ đều có tồn tại những suy luận.”

“Nếu như các người cảm thấy không có, vậy chỉ có thể khẳng định là các người chưa hề nghiên cứu bên trong nó, các người chưa phát hiện ra mà thôi.”

“Mọi sự việc đều phải tồn tại suy luận, bất kỳ ngành nghề nào cũng cần đến suy luận, những chuyện kỳ lạ cũng giống như vậy, cũng phải có những suy luận. Chỉ có điều là rất nhiều cái năng lực hoặc là nhiều cái ô nhiễm đều có thể uốn éo rồi ẩn giấu vào những suy luận đó, làm cho các người trở nên bị hỗn loạn, lại có cảm giác huyền bí. Nhưng mà giữa những cảnh tượng hỗn loạn đó cũng tồn tại những suy luận bị ẩn giấu. Giống như chúng ta bây giờ vậy, những cảnh tượng mà chúng ta thấy được đều là giả tạo hết, nhưng trong này cũng có một số thứ chân thật...”

Vừa nói, ánh mắt của anh ta càng híp lại, càng trở nên sắc bén hơn, bỗng nhiên anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó tự lẩm bẩm một mình:

“không khí là thật, gió cũng là thật.”

Sau đó anh ta lại ngồi xổm xuống, đưa năm ngón tay ra vuốt ve mặt đất dưới chân anh ta: “Đường cũng là thật, thành phố cũng là thật.”

Nói rồi anh ta xoay người đứng dậy đi về phía một cửa tiệm gần đó, trên tay anh ta bỗng xuất hiện thêm một con giao giải phẫu vô cùng sắc bén, anh ta cắt một đường ở bên ngoài cửa tiệm, lộ ra một đường dây điện bên trên tường, đột nhiên có một dòng điện chạy qua làm cho tóc anh ta dựng đứng hết lên, cả người anh ta cũng run lên một cái giống như là bị sét đánh qua vậy.

Nhưng mà giống như là anh ta không hề bị sao hết, bình thản cất con giao giải phẫu đi, sau đó nhỏ giọng nói: “Điện cũng là thật.”

Sau đó, anh ta nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao, lắc đầu: “Đồ giả.”

Anh ta lại lấy ra một cái la bàn khác và lắc đầu: “Thật là lộn xộn...”

“Cái quan trọng nhất chính là...”

Cuối cùng anh ta nhắm hai mắt lại, cảm giác như lỗ chân lông trên người anh ta hơi giãn ra, anh ta nói nhỏ: “Cảm giác của tôi là thật.”

Hai người đứng bên cạnh đang mặc quần áo sọc xanh trắng của bệnh nhân tâm tầm nghe thấy vậy thì bỗng ngẩn người ra, ngơ ngác không hiểu nhìn bác sĩ.

“Đội trưởng lại bị tái phát bệnh nữa hả?”

Một người bệnh nhân có ánh mắt luôn trong trạng thái lơ lửng bỗng thì thầm với người bên cạnh.

Một bệnh nhân khác đang đeo trên mặt chiếc mặt nạ vui vẻ của mấy đứa con nít bỗng nói: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Đáng tiếc hai người chúng ta lại đánh không lại được anh ta!”

“Nếu mà thế thì chúng ta đã làm bác sĩ, anh ta phải làm bệnh nhân rồi...”

Mà trong lúc hai người kia còn bận thì thầm to nhỏ thì người bác sĩ kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mãnh liệt, như là đang nói chuyện với chính thành phố này vậy: “Tôi không quan tâm chỗ này có bao nhiêu thật giả, chỉ cần đảm bảo thời gian ở nơi này thật là được rồi. Thông qua cảm giác thì tôi có thể xác định được những thứ nào là thật thứ nào là giả, sau đó lại thông qua những dữ liệu này mà suy luận ra được thành phố hiện thực sẽ trông như thế nào...”

Nói xong, anh ta vẫy vẫy tay với hai người bệnh nhân và bước đi về phía trước.

Anh ta cảm nhận được cơn gió đang thổi ở trước mặt anh ta, cảm nhận được sự rung động nhẹ nhàng trong từng bước chân trên mặt đất, cảm nhận được hơi thở của những người đang đi trên đường khi đi qua người anh ta, anh ta quan sát hết tất cả những thay đổi, biến hóa nhỏ nhặt mà người ngoài không để ý, rồi sau đó âm thầm tính toán ở trong lòng, anh ta vô cùng xem thường cái thành phố giả tạo trước mắt này, bước đi một mình, từng bước từng bước đi về phía trước, đi về phía những nơi mà anh ta đã từng đi qua.

Đi được vài bước, anh ta nhìn mặt đất bằng phẳng trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười: “Nơi này nhìn thì như không có gì, nhưng mà gió xung quanh chỗ này lại có biến đổi, ở góc độ này còn xuất hiện cả khúc xạ, cho nên trước mặt tôi chắc chắn là sẽ có một cái hố không nhỏ...”

“Mà chiều rộng của cái hố này là...”

Sau khi dừng lại một chút, sau đó anh ta bỗng nhiên nhảy một bước về phía trước, cách khoảng chừng hai mét, anh ta vững vàng đáp xuống mặt đất phía trước.

Sau đó anh ta tiếp tục bước về phía trước, không thèm để ý đến ảo ảnh trước mặt.

“Đáng tiếc...”

Giọng của anh ta nghe như vẫn còn tiếc nuối, thở dài: “Nếu như không phải là vì nhiệm vụ lần này khẩn cấp thì tôi rất muốn ở lại đây tính toán ra tất cả những lỗi Hệ thống nơi này cho xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận