Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 248: Từ chối tôi có hậu quả rất nghiêm trọng đấy (2)

Sau khi gặp được bạn thân, Lý Mộng Mộng quên đi chuyện không vui vừa rồi rất nhanh.

Hai người tay trong tay đi vào cửa hàng đối diện.

Mặc dù đi dạo một chuyến mà cuối cùng chỉ mua được một đôi bông tai nhỏ bằng nhựa, nhưng trong lòng lại có một cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Sau khi dạo phố xong, hai người đến nhà trọ của bạn thân, cởi giày cao gót ra, vừa thả lỏng ngón chân vừa nằm bò lên giường. Đầu tiên hai người dùng một chiếc máy chế tạo thiên tai, sau đó lại mở máy tính ra, xem bộ phim của thời đại văn minh được copy ở trong ổ cứng.

Đây là một hình thức giải trí rất phổ biến ở thời đại đó.

Có rất nhiều người thành đạt trong giới giải trí thích sưu tập những bộ phim hoặc là bài hát trước khi thiên tai xảy ra để đề cử cho nhau, thậm chí là buôn bán.

“Chán quá…”

Phim này không hay, chỉ xem được một nửa, hai người đã không còn tâm trạng xem nữa, chán nản nằm lăn lộn trên giường, nói: “Tất cả đều là phim trước thiên tai. Bây giờ không còn ai quay nữa, cho dù có quay cũng không thể xem.”

Lý Mộng Mộng gật đầu nói: “Đúng đó. Nghe nói Thanh Cảng muốn kinh doanh ngành công nghệ giải trí, chỉ là không biết sẽ làm như thế nào.”

Bạn thân nhìn Lý Mộng Mộng từ trên đến dưới một cái, trên mặt nở ra nụ cười.

Ánh mắt của cô ta dần dần quét qua người của Lý Mộng Mộng, từ khuôn mặt đến bộ ngực không phải rất lớn của cô, sau đó là vòng eo hơi lộ ra ngoài, tiếp đến là đôi chân lộ ra ngoài vừa dài vừa thẳng, vừa cảm khái vừa hâm mộ.

Cô ta lắc đầu, cười hì hì nói: “Chỉ là nếu như muốn làm thật thì cậu chắc chắn là đẳng cấp minh tinh đấy.”

Lý Mộng Mộng bị bạn thân nhìn mà cả người tê ngứa, thậm chí sửng sốt.

Sau đó cô phản ứng lại và cười vỗ vào trên bả vai của cô ta: “Cậu có biết ánh mắt của cậu biến thái lắm không?”

“Ha ha. . .”

Bạn thân cười thoải mái, duỗi người nhảy lên, lấy một bình rượu vang đỏ ra, nói: “Chúng ta uống rượu đi!”

Lý Mộng Mộng ngạc nhiên: “Đây là bảo bối của cậu mà. Cậu nỡ mở ra à?”

Bạn thân nhìn Lý Mộng Mộng, khóe miệng cong lên: “Rượu là để uống mà. Mình mời cậu uống nhé…”

Lý Mộng Mộng cũng động lòng, nhưng cô vô thức cảm thấy lúc này bạn thân không giống với thường ngày lắm.

Chắc là lại trúng gió điên rồi…

Cô nghĩ đến tính cách của bạn thân tính tình, có lẽ bây giờ cô ta rất hào phóng cầm bình rượu này ra uống với mình nhưng vừa quay đi thì lại bắt đầu đau lòng, muốn ăn chực mình để bù lại nên cười nói: “Hay là thôi vậy. Cậu cứ cất nó trước đi…”

“Mình nghe nói rượu vang đỏ và rượu đế trước thiên tai càng ngày càng quý đấy…”

Nghe thấy Lý Mộng Mộng từ chối, nụ cười trên mặt bạn thân chợt tắt.

Sau đó khóe miệng lại từ từ cong lên, thấp giọng cười nói: “Hậu quả của việc từ chối tôi rất nghiêm trọng đó…”

Trong lòng Lý Mộng Mộng bỗng run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bạn thân.

Nhưng lại phát hiện lúc này bạn thân đã khôi phục lại bình thường, đang tìm đồ mở nắp chai rượu ở khắp nơi.

“Lúc nãy là ảo giác à?”

Lý Mộng Mộng theo bản năng nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.

Cuối cùng bạn thân vẫn mở chai rượu, chỉ là hai người mới uống một ngụm đã nhổ ra.

Không phải loại rượu nào cũng có thể để lâu như vậy. Bình rượu mà bạn thân coi như bảo bối này nhìn bên ngoài thì vẫn được nhưng vừa mở ra đã hỏng rồi.

Chỉ là hai người vẫn vui vẻ chơi đến khuya, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của bạn thân mà ở lại chỗ của cô ấy.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ở lại nhà bạn thân, thậm chí trong phòng vệ sinh còn có đồ rửa mặt của cô.

Bình thường đều ngủ rất ngon, thế nhưng lần này cô chợt thấy oi bức lúc nửa đêm. Tỉnh lại từ giấc ngủ, cô phát hiện bạn thân đang nằm sấp trên người mình, đầu hướng xuống dưới, còn tay thì đặt lên chỗ bụng dưới của mình.

“Tướng ngủ xấu quá…

Lý Mộng Mộng đẩy tay của bạn thân tay sang một bên, nhưng cô ta lại lười biếng mà đặt tay lên chân cô.

Sau khi đẩy cô ta sang một bên, Lý Mộng Mộng ngồi dậy, định đi uống nước.

“Cậu muốn đi đâu?”

Vừa mới nhích người thì một giọng nói chợt vang lên, dọa Lý Một Mộng giật nảy mình.

Cô cúi đầu nhìn thấy bạn thân vốn nằm úp mặt lúc này đang từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt còn theo một nụ cười kinh dị.

Cô ta giống như đang tham lam mà nhìn cô, ngón tay từ từ di chuyển như đang bước đi.

Đi từng bước, từng bước một.

Con mắt của cô ta lại đang nhìn chằm chằm vào mặt của mình, giọng điệu trở nên âm hiểm, từ từ nói:

“Cậu thật là đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp…”

“. . .”

Bất kể là động tác hay giọng nói của cô ta đều làm cho Lý Mộng Mộng cảm thấy không thoải mái

Cô vội vàng ngồi dậy, dùng sức đẩy bạn thân ra: “Cậu làm gì thế? Bị điên à?”

“Ha ha, đùa cậu thôi. . .”

Bạn thân bỗng nhiên cười to, dùng tay cởi bỏ áo ngủ, cười nói: “Nóng quá, chúng ta cùng đi tắm đi?”

“Hơn nửa đêm tắm cái gì chứ?”

Trong lòng Lý Mộng Mộng có một loại cảm giác khó chịu không nói ra được, lắc đầu theo bản năng: “Mình không đi, cậu muốn đi thì tự đi là được.”

“Không đi?”

Nghe thấy câu trả lời của Lý Mộng Mộng, mặt của bạn thân lập tức trầm xuống.

Ngoài cửa sổ có ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường rọi vào, chiếu lên trên mặt của bạn thân đang ở phía đối diện của Lý Mộng Mộng. Khuôn mặt của cô ta có một phần bị ánh sáng chiếu thành màu sắc khác, càng đáng sợ hơn là khuôn mặt ở trong bóng tối hiện ra một cảm giác khác thường.

“Cậu biết không?”

Cô ta nhìn chằm chằm vào Lý Mộng Mộng, trong mắt lập lòe một chút ánh sáng, giọng nói thì khàn khàn trầm đục.

“Hậu quả từ trối tôi rất nghiêm trọng đó…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận