Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1011: Ngươi hoàn toàn không biết gì về lực lượng Thần Tính (2)

"Con... con phải đi giúp anh trai..."

Cũng vào lúc này, bên mép quảng trường, cô em gái không khỏi lo lắng, hét lên rồi nhanh chóng bò về phía trước.

Nhưng sau khi bò được vài mét, thấy mẹ và cha không đi theo, lại bò trở lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên khó hiểu: "Tại sao hai người không giúp anh trai?"

Người mẹ im lặng, người cha nhìn người mẹ im lặng cũng im lặng.

"Không phải chúng ta không muốn giúp nó."

Bị ánh mắt của em gái nhìn tới, mẹ mới cúi đầu thở dài, nói: "Là nó đang từ chối chúng ta giúp nó."

Cha lạnh lùng im lặng, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Điều này cũng nằm trong dự liệu của bà?"

Mẹ quay đầu nhìn cha, sắc mặt hơi cứng lại, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:

"Chỉ có thể dự đoán chiều hướng của sự việc chứ không ai có thể đoán trước được chi tiết mọi thứ sẽ phát triển như thế nào".

"Và các chi tiết thường có khả năng thay đổi toàn bộ xu hướng."
"Ha ha ha, hóa ra bà cũng không nắm chắc..."

Tiếng cười của cha rất trống rỗng và thờ ơ: "Sớm biết như vậy, tôi nên nắm bắt mọi cơ hội để rời đi..."

Một lúc sau, người mẹ mới từ từ quay lại nhìn người cha, nhẹ nhàng đưa hai ngón tay ra.

Người cha đột nhiên rất cảnh giác, đồng thời có chút tức giận đến phát cáu: "Bà muốn thế nào, bà muốn nói gì?"

"Điều tôi muốn nói là, có thể có rất nhiều lần ông sẽ cảm thấy mình có cơ hội rời đi."

Mẹ nhẹ nhàng nói: "Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của ông."

Bắp thịt trên mặt người cha vặn vẹo, vẻ mặt tức giận lạ thường, giống như muốn xông lên đánh nhau với mẹ.

Nhưng cuối cùng, ông vẫn kìm chế, tức giận nói: "Vậy rốt cuộc nên làm thế nào?"

"Làm thế nào?"

Mẹ chậm rãi quay người, nói: "Gấp gì chứ?"

"Ngay cả một con sư tử con cũng sẽ thực hiện một số động tác lộn nhào dưới móng vuốt của linh cẩu, nhưng làm sao chúng có thể lớn lên nếu chúng không thực hiện một số động tác lộn nhào?"

"Phiền thật đấy..."

Những cánh tay đen nhánh đã bao bọc lấy toàn thân anh, đầm lầy nhớp nháp cũng đã ngập đến ngực anh.

Những cánh tay khô héo ấy đang chạm vào mặt anh, còn muốn đưa vào trong não anh, lục tìm thứ gì đó. Cảm giác này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng trong quá trình chán nản và buồn tẻ này, anh thậm chí không thể phản công hay kháng cự một cách hiệu quả.

Bởi vì ở cấp độ sức mạnh tinh thần, dù là phản công hay phản kháng, đều cần ý chí của bản thân để huy động sức mạnh tinh thần.

Nói cách khác, nó đòi hỏi sự tập trung.

Tuy nhiên, giấc ngủ thỉnh thoảng ập tới khiến anh phải thức tỉnh nhiều lần, sau mỗi lần thức dậy, đều phải mất một chút thời gian để nhớ lại mình đang làm gì, vừa mới nghĩ gì, mà lúc này sẽ xuất hiện việc tạm ngừng.

"Cho dù ngươi phát hiện ra loại logic này thì có thể làm gì được, ta dùng giấc ngủ của người trong cả thành phố bao trùm một mình ngươi."

Trên tòa nhà Sở hành chính, đèn càng sáng tỏ.

Loại ánh sáng mang cảm giác nóng rực, thậm chí khiến người ta hoa mắt đó, đang mang đến cho anh một giấc ngủ sâu.

Nói thật, cảm giác thi thoảng buồn ngủ đó đã khiến anh thả mình vào giấc ngủ đến cả mơ cũng không có, thực sự rất thoải mái.

Đặc biệt là đối với một người đã trưởng thành, trải qua nhiều năm bận rộn với công việc, ngày thường ngay cả một đêm không mơ cũng hiếm thấy mà nói, Lục Tân có loại cảm giác này, loại giấc ngủ thật sâu này, thậm chí còn khiến anh cảm động...

Nhưng mà, dù sao bây giờ cũng là lúc làm chính sự.

Vì vậy, anh cũng dần dần cảm thấy có chút bực mình.

Các vấn đề luôn phải được giải quyết...

Cuối cùng khi tỉnh dậy lần nữa, anh khẽ cắn môi, hàm răng sắc nhọn lập tức cắt qua da.

Vị máu mặn chát nơi đầu lưỡi khiến người ta phấn chấn tinh thần.

Mượn cơn đau môi bị cắn, anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà hành chính.

Khuôn mặt của con quái vật đó vẫn hiện ra trên tòa nhà, thái độ cao ngạo khiến người ta chán ghét.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy đầm lầy đã ngập đến cổ.

Mà những đôi tay kia thì giống như những sợi xích quấn trên người mình, trói buộc cơ thể anh, thậm chí là ý chí.

Một cơn buồn ngủ dài bao trùm khắp cơ thể, khiến người ta có cảm giác không có gì là quan trọng ngoại trừ giấc ngủ.

Khi cơn buồn ngủ mạnh lên, vốn có thể nặng như núi và lấn át mọi thứ.

Ngoại trừ…

Lục Tân, người đang cắn rách môi mình, trong mắt đột nhiên bắt đầu có những hạt đen nổi lên.

Khi những bàn tay cổ quái kia bắt đầu nắm lấy tâm trí anh, thì sâu thẳm trong tâm trí bắt đầu có thứ gì đó đột nhiên bị xáo trộn, những gợn sóng tinh thần vô tận dần dần dâng trào xung quanh anh và lan nhanh ra xa.

Đầm lầy xung quanh cũng trở nên dâng cao hơn, thậm chí tạo ra nhiều lớp sóng.

Bên người Lục Tân đột nhiên như có thêm biển.

Lực lượng tinh thần cuộn trào mãnh liệt giống như cuồng nộ khơi mào sóng lớn, ra sức nuốt chửng cơn buồn ngủ vô tận. Và Lục Tân ở trong biển rộng này, vẻ buồn ngủ trên mặt đã hoàn toàn biến mất, đang yên lặng nhìn theo Đại Xà Ác Mộng.

"Điều này làm sao có thể…"

Sự tồn tại trên tòa nhà Sở hành chính vô thức truyền ra dao động lực lượng tinh thần: "Ngươi không có quyền hành cao như vậy..."

"Ngươi cũng... không nên có một đại dương tinh thần mạnh mẽ như vậy..."

"..."

Nó không thể không hốt hoảng, bởi vì ngay khi nó cho rằng mình đã làm chủ mọi thứ, nó lại cảm thấy sự ô nhiễm của bản thân đang bị pha loãng. Loại giấc ngủ gần như đã tập hợp toàn bộ cư dân trong cả thành phố, lẽ ra có thể nhấn chìm bất kỳ người có năng lực nào, cho dù là Lãnh Chúa Tinh Thần cũng chưa chắc có thể kháng cự. Nhưng đặc tính ô nhiễm khổng lồ này lại hết lần này tới lần khác đang bị pha loãng nhanh chóng.

Lục Tân có quyền hành mạnh mẽ, thì hắn có thể lý giải được.

Nhưng hắn không hiểu tại sao anh lại có lượng cấp tinh thần mạnh mẽ đến vậy.

Đó là một lượng cấp tinh thần như biển cả.

"Giấc ngủ của một thành phố, được trả lại cho một thành phố khác."

"Đạo lý đơn giản như vậy..."

Trong lúc con quái vật kinh hãi, Lục Tân bước ra khỏi đầm lầy, dường như có chút lấy làm lạ: "Mày vậy mà cũng không hiểu sao?"

Bên cạnh anh, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên bắt đầu xuất hiện, giống như một cơn sóng thần, bốc lên dữ dội.

Đó là âm thanh của tiếng ngủ ngáy.

Xung quanh rõ ràng không có thấy gì, lại đột nhiên vang lên tiếng ngáy, vốn dĩ, ngay cả loại âm thanh này cũng sẽ không được người khác để ý, nhưng bởi vì tiếng ngáy quá lớn, ngay cả Mê Tàng cũng không thể giấu nó đi.

Lục Tân trả lại giấc ngủ cho thành phố không ngủ này, mượn người của thành phố này để làm loãng cơn buồn ngủ khổng lồ.

"Nhưng ngươi không nên có quyền hành lớn như vậy..."

Những dao động tinh thần của Đại Xà Ác Mộng vẫn đang truyền đạt ý chí, có thể cảm nhận được sự hoảng sợ trong ý chí này.

"Tao không biết quyền hành mày nói đến là gì..."

"Nhưng trong khoảng thời gian này, tao quả thực luôn có một cảm giác khiến tao đặc biệt khó chịu, thậm chí có chút sợ hãi..."

"Nếu đây chính là Thần Tính..."

Anh chậm rãi giải thích, nhìn về phía trước, hạt đen trong mắt càng thêm khuấy động, biến thành tối đen như mực.

"Vậy thì tao chỉ có thể nói rằng mày chẳng biết gì về lực lượng Thần Tính."

Khi anh nói xong lời này, vô số hạt đen đồng thời tràn ngập trong không khí xung quanh anh, dấy lên làn sóng cao ngất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận