Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1617: Đứa trẻ của trại trẻ mồ côi (3)

Vào giờ phút này, Lục Tân đã hỗn loạn tới mức cực độ, thậm chí anh còn sắp mất đi cả năng lực tư duy của bản thân mình, trong đầu anh lại mơ hồ nảy sinh một cảm nhận, khiến cho chính bản thân anh cũng cũng cảm thấy kinh ngạc và hoang mang tột độ: Trên thế giới này, tại sao lại có thể có người cảm nhận bản thân có thể giết chết Thần?

Tại sao lại có người cảm thấy rằng bản thân anh có thể trở thành Thần?

Tại sao lại có người có thể cảm thấy bản thân mình, có thể chạy thoát?

Nguyên nhân mà bọn họ nảy sinh những ảo giác này, cũng là bởi vì, bọn họ cho là bản thân họ đã biết Thần…

Con kiến liều mạng thúc đẩy núi lớn trước mặt, cũng thành công khiến cho bị ngã nhào, chấn động toàn thế giới của anh.

Vì vậy nó tuyên bố bản thân đã đánh ngã cái người vốn đang ngủ say kia.

Nhưng lại không hiểu rằng, người này chẳng qua là do tư thế ngủ không quá thoải mái, nên mới trở mình mà thôi.

Trong mắt của người nọ vốn dĩ không có con kiến nào cả, cho dù là lúc thanh tỉnh hay là ở trong mơ…

Thời gian dường như đã trôi qua vô tận.

Lục Tân dường như đang trôi dạt trong giấc mơ sâu thẳm này, nhưng cũng giống như không bao giờ di chuyển.

Bởi vì nơi này quá rộng lớn và vô tận, anh không có bất kỳ dấu hiệu hay sự so sánh nào, vì vậy anh không thể chắc chắn rằng bản thân đã di chuyển hay chưa.

Nhưng chắc hẳn là nó có di động nhỉ, vì anh đã gặp một người nào đó.

Hoặc có thể nói là, cuối cùng tại đây, anh đã gặp được một “thần thức” có phần giống mình.

Máu thịt khổng lồ như bùn hiện ra từ trong im lặng và hư vô trước mắt anh.

Một nửa cơ thể người đó từ từ khoan thai bước ra khỏi đám máu thịt này.

Người đó từ từ vặn vẹo, thay đổi và biến thành một người đàn ông với nửa thân trên hoàn chỉnh và kiểu tóc bù xù như ổ gà vậy.

Người đó nổi lên trong vũng máu thịt, đôi mắt có chút đờ đẫn, hay nói cách khác, chỉ là trống rỗng.

Lẳng lặng, cứ thế ngắm nhìn Lục Tân đang trôi bồng bềnh trong thế giới này.

“Thì ra chính là cậu sao?”

Dường như anh ta không hề mở miệng, nhưng suy nghĩ của anh ta lại truyền đến tận đáy lòng Lục Tân.

Cũng trong lúc đó, Lục Tân thậm chí cảm thấy, suy nghĩ của người này cộng chấn với tinh thần của anh, loại cộng hưởng này khiến cho người này trong một khoảnh khắc nào đó, đã hiểu được tất cả của anh, lớn lên như thế nào, làm sao lại đến nơi này…

Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như ở chỗ này, tất cả mọi thứ đều là trong suốt.

“Cậu thực sự giỏi lắm, lại dám chống lại sự đồng hóa từ thần…”

Sau khi nhìn thấy trí nhớ của Lục Tân, anh ta dường như đang cảm thán, có chút thán phục mà nhìn Lục Tân lúc này:

“Sao cậu có thể làm được vậy?”

“Đại khái là bởi vì, tôi tương đối ngu ngốc?”

Lục Tân đối mặt với câu hỏi của anh ta, cũng hơi sinh ra chút tự giễu.

Bởi vì bản thân anh “ngu ngốc”, cho nên mới biết rõ nơi này có cạm bẫy, nhưng lại cứ xông vào.

Nhưng cũng là bởi vì anh “ngu ngốc”, cho nên mới cố chấp đến tột cùng, nội hạch tinh thần của anh ngược lại được trải qua một lần rửa tội, cho nên mới đạt được độ vững chắc trước giờ chưa từng có, cho nên, dù cho lúc này anh đang đến gần với Ban đầu như thế này, cũng vẫn chưa bị tiêu hóa?

“Chỉ có những kẻ ngu xuẩn chân chính mới lại nghĩ tới việc lợi dụng những thứ này…”

Bóng người kia hơi cảm thán, sau đó tán dương: “Cậu thực sự giỏi lắm, thực sự vô cùng tài giỏi…”

“Những thứ mà ban đầu tôi để lại ngoài kia, rơi vào trong tay cậu, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm…”

Người đó ngốc ngốc đưa tay lên, ánh mắt trống rỗng, nhưng ở chỗ sâu trong sự trống rỗng ấy, dường như có mang một nụ cười, chỉ về phía đầu của Lục Tân:

“Đây là hi vọng duy nhất, cứ để lại trong tay cậu đi…”

“Đừng có biến thành tôi nhé, cậu thiếu niên…”

Anh ta vừa nói một số lời mà Lục Tân không thể hiểu nổi, sau đó từ từ đến gần trán của Lục Tân, nhẹ nhàng gõ một cái.

Dường như có một số những lời nói truyền vào trong đầu của anh.

Lục Tân nghe thấy ý niệm không lành lặn của người đàn ông trước mặt, đây dường như là một người đàn ông đã sống rất lâu rồi, trong lòng nghẹn vô số những lời muốn nói.

Những lời này tràn vào trong đầu của anh, nhất thời hình thành một loại cục diện ngoài ý muốn.

Đối với tiếng hát sự vô cùng vô tận như muốn nhấn chìm hoàn toàn Lục Tân vào bên trong mà nói, những suy nghĩ không nguyên vẹn này giống như là những tạp âm…

Mà mớ tạp âm này, khiến cho Lục Tân bỗng nhiên có cơ hội thở dốc.

“Ha…”

Anh bất thình lình mở to đôi mắt, phát hiện bản thân mình đang bị vô số những hạt mầm chồi quấn quanh.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, thì đã cuốn vào vực sâu rồi.

Cho nên, vừa rồi anh thực sự đã mơ một giấc mơ kỳ quái sao?

Hay là lúc sức mạnh của Ban đầu bao phủ lấy mình, thỉnh thoảng có sinh ra một loại ảo giác không chân thật?

Cuối cùng bản thân anh vẫn bị sức mạnh của Ban đầu cuốn lấy, không thể thoát thân?

Vẫn không thể thoát ra, bởi vì đây là sức mạnh của Ban đầu, thậm chí là ở cấp bậc của Chung cực, cũng không thể so sánh với sức mạnh của Ban đầu được.

Cho dù là cha có tới đây, hay là mẹ trở về vào lúc này, cũng không thể giúp được mình.

Vậy thì, bản thân mình còn có biện pháp gì, có thể thoát khỏi sự dây dưa của Ban đầu đối với mình chứ?

Ngay vào thời điểm Lục Tân nghĩ đến những vấn đề này, anh chợt nghe thấy tiếng xe Jeep nổ máy ầm ầm.

“Mọi người…”

Trong phòng hội nghị bí mật, người đội mũ màu xanh bích đã chậm rãi đưa hai cánh tay của mình lên, nói: “Có thể khui một chai rượu vang ăn mừng rồi.”

“Dựa theo thời gian trôi đi, hẳn là bây giờ cậu ta đã chết rồi…”

“Cho nên, mọi người, hãy bắt đầu kiêu ngạo thôi, chúng ta, mới vừa giết chết người đàn ông mạnh nhất thế giới này.”

“Mà các người coi như người ám sát, cũng lầy được giải thưởng ba nghìn tỷ của câu lạc bộ…”

Nghe gã ta nói đến chỗ này, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không có ai lên tiếng.

Cho đến khi gã ta bỗng nhiên cười cười nói hết những lời còn lại: “Cùng với việc nhận được vé vào thế giới cao cấp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận