Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1689: Mọi người đều vui vẻ (2)

Nghe thấy lời của Lục Tân, tất cả những người ẩn nấp ngay lập tức lục tục rời đi, nhanh chóng bò ra ngoài từ bên trong đoàn xe lửa u linh, sau đó biến mất ở trong màn đêm, không bao lâu sau, chiếc máy in kiểu xưa ở trước mặt một vị người ẩn nấp lâu năm bắt đầu tự động vận hành, từng tờ từng tờ giấy trắng được đẩy ra từ trong máy in, giống như là những trang giấy tự có sinh mệnh của chính mình vậy, từng trang bày khắp toa xe lửa.

“Những người đánh bài cũng nghỉ ngơi một chút đi!”

Lục Tân lại lần nữa hạ lệnh: “Chọn nơi mà bản thân thích, qua đó xử lý một chút, thư giãn đầu óc chút đi.”

Nghe thấy mệnh lệnh của đội trưởng, đội phó Bích Hổ vừa mới thắng lớn, mặt đẩy hớn hở lập tức đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói:

“Rõ!”

Thật không hổ danh là đội phó mà, vừa biết đánh bài, lại vừa nghe theo mệnh lệnh, ngay cả cơ hội đeo giày nhỏ cũng không cho…

Những người khác cũng ấm ức ném bài trong tay mình đi, nhất là số Ba đang nắm trong tay bốn lá Đại Vương, cậu ta rơi vào sự trầm tư sâu sắc.

“Ba tiếng sau xe lửa sẽ đón mọi người, mọi người nhớ tới đó tập hợp.”

Lục Tân lại lần nữa ra lệnh, đồng thời trong đó cũng bao hàm chút áy náy: “Thời gian gấp rút, mọi người thông cảm.”

“Nhiều quái vật như thế, phải giải quyết hết chỉ trong ba giờ đồng hồ thôi sao?”

Tất cả các đội viên ở đó đều lắc đầu, nhao nhao bày tỏ nhiệm vụ được giao kỳ này áp lực thực sự rất lớn.

Nhưng đội trưởng máu lạnh tàn nhẫn lại không hề bị lay động chút nào, sau khi suy nghĩ một chút, anh cảm thấy nhiệm vụ mình bố trí cực kỳ hoàn mỹ.

Vì vậy anh khoát tay: “Lên đường!”

Cuộc chè chén say sưa chính thức bắt đầu.

Theo đó mỗi người trên xe lửa đều nhanh chóng cầm lấy một đơn nhiệm vụ ở trong toa xe lửa, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đi xuống khỏi xe lửa, thế giới này mặc dù thâm trầm âm u, thế nhưng cũng đã có thể coi là thế cục ổn định trong những tầng thế giới khủng bố này rồi, thế giới nhỏ bắt đầu dâng lên như nước sôi lửa bỏng.

Một thị trấn nhỏ đèn đuốc sáng choang, dòng người đông như dệt cửi, người bán hàng mọc lên như rừng, có người đang ngồi bàn uống rượu ở bên đường, có người lại đang múa may thoăn thoát ở quảng trưởng trung tâm, cũng có người đang ôm chiếc đàn lớn, say mê biểu diễn, trong đó lại có một số người đặc biệt và khách du lịch đứng xem, bọn họ khoác lên mình những trang phục không giống nhau, có lối ăn mặc giống như dân du mục, có người mặc quần tây giày da, còn có người mặc đồng phục tác chiến chuyên nghiệp của võ cảnh.

Hôm nay, bọn họ đều mang trên mình nụ cười vui vẻ, không ngừng đi tới đi lui ở trên đường phố.

Khi thì xem xét chọn lựa những mặt hàng được bày bán ven đường, khi thì thưởng thức võ giả biểu diễn, khi thì nếm thử thức bia nổi tiếng của vùng đó.

Đây là một khung cảnh vô cùng tốt đẹp.

Nếu nhưng ánh mắt của bạn không theo nụ cười trên mặt của bọn họ mà di chuyển xuống dưới.

Chỉ cần nhìn xuống một chút, thì sẽ thấy, đôi giày của bọn họ đã bị mài đến thậm tệ, lộ ra những ngón chân máu thịt mơ hồ, cũng có một số người, ngay cả máu thịt trên chân cũng đã bị mài cho sạch sẽ, chỉ còn lại có xương trắng ơn ởn, chống đỡ lấy thân thể của bọn họ, không ngừng đi tới đi lui.

Có người ngay cả bụng cũng đã bị nứt ra, lúc nào cũng có chất lỏng màu vàng đục theo rượu chảy xuống mặt đất.

Có người thân thể cũng đã thối nát, có vô số những con ruồi đè ở trên thân thể của người đó, khi thì ong một tiếng tản ra.

Đây chính là bởi vì bọn họ đã đi dạo ở chỗ này quá lâu.

Cho dù là ai đi chăng nữa, bao nhiêu tuổi, có thân phận là gì, chỉ cần không may đi lạc, xông vào trong thị trấn nhỏ này, thì sẽ trở thành khách du lịch ở nơi đây.

Thân là khách du lịch, tất nhiên phải đi khắp nơi, thăm thú khắp chốn, nếm thử bia và đồ ăn ngon nơi này.

Vì vậy bọn họ đi không ngừng được, nhìn không dừng được, thưởng thức cũng không dừng được, cho đến khi máu thịt trên chân cũng đã bị mài cho bằng hết, cho đến khi cái bụng đã xanh lè, cho đến khi sinh mạng cũng đã tàn lụi, vẫn phải ở lại chỗ này di chuyển, thực hiện thứ gọi là nghĩa vụ của một du khách.

Cho đến khi thị trấn nhỏ vốn luôn có ánh đèn sáng ngời cùng tiếng nhạc du dương nhưng luôn tỏa ra bầu không khí u ám này, nghênh đón một du khách mới.

Đó là một cô bé mặc váy trắng, dáng người không cao, dưới váy có vết khâu ở trên đầu gối, trông rất rụt rè, ngoan ngoãn, hai tay nhỏ bé luôn chắp sau lưng, dường như có chút khiếp đảm mà bước đến thị trấn nhỏ này, nhìn những người nhảy múa với đôi mắt ngây thơ, những chuỗi hạt tinh xảo trên gian hàng, những người say sưa trong giai điệu của cây đàn Cello, đôi mắt đầy sự mới mẻ.

Vì vậy những người xung quanh cũng chú ý tới cô bé, cũng theo dõi cô bé.

Bọn họ hưng phấn đến gần cô bé, nhiệt tình bao vây lấy cô ở bên trong, bắt đầu rao bán những mặt hàng của mình.

“Em gái nhỏ, muốn những hạt châu xinh đẹp này hay không?”

Có người xách một chuỗi những hạt châu màu đen lên, giơ lên trước mặt cô bé: “Nếu như em không thích loại này…”

“Thì tôi còn có hai viên không giống thế nha…”

Gã ta vừa nói, vừa móc đôi con ngươi của bản thân ra, xâu qua sợi dây thừng.

Bên trong hốc mắt trống rỗng kia, có những mầm thịt đang từ từ ngọ nguậy.

“Em gái nhỏ, em có muốn ăn thịt nướng đặc sản của quê chúng tôi không?”

Có người vẫy chiếc quạt lá lớn, ngồi ở bên cạnh một chiếc giá, hai chân vắt chéo, không ngừng cắt thịt từ đó xuống.

Rải chút muối lên, nướng kêu xèo xèo.

“Em gái nhỏ xinh đẹp, có muốn thưởng thức bia đặc sản của vùng này không?”

“Có muốn tôi đưa em đi dạo một chút không?”

Trong các loại âm thanh không giống nhau, cô bé tỏ ra có chút sợ sệt, sau đó thì dần dần trở nên buồn rầu.

Cô muốn lắc đầu từ chối.

Thế nhưng mỗi một câu hỏi mà những kẻ nhiệt tình quá mức này đặt ra giống như là những sợi tơ vô hình vậy, cắm ở trong cái đầu nhỏ của cô. Khiến cho cô không thể nào lắc đầu. Mà theo từng sợi tơ không giống nhau này, cuốn quanh đầu cô, toàn thân cô dường như cũng đã bị khống chế.

Không thể nào lắc đầu, cũng không thể nào bày tỏ sự từ chối của mình.

Không thể nào từ chối, thì cũng chỉ có thể ở lại đây làm một vị khách du lịch.

Vì vậy, cô bé ngơ ngác đừng ở trong vòng vây của đám người này, suy tư một hồi.

Cô đưa hai cánh tay nhỏ bé của mình ra, ôm lấy đầu mình, hơi nhấc lên một chút, “tách” một tiếng, giơ cái đầu lên.

Cái đầu bị vô số những sợi tơ cuốn lấy, ngờ nghệch bị giơ lên không trung.

Mà thân thể nho nhỏ không còn đầu của cô bé thì lùi lại phía sau một bước, cổ họng trống rỗng cứ như thế lồ lộ trong không khí.

Xung quanh không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh.

Những người dân bản xứ đang cầm trong tay món hàng của mình bên kia có chút không biết phải làm gì nữa.

Mà cô bé vừa mới tháo cái đầu của mình xuống này lại lần nữa đưa hai tay nhỏ bé ra sau lưng.

Lúc đưa tay ra, trong tay cô đã cầm một chuôi đao sáng như tuyết xan.

“Soạt…”

Mượn dùng ánh nhìn từ cái đầu vẫn còn được treo trên không trung, cô bé bỗng nhiên vọt vào trong đám người, đao sáng trong tay múa may trên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận