Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 852: Cục Loại Bỏ Ô Nhiễm Đặc biệt của chúng ta không nhận quà (2)

"Ai dà?"

Khi Lục Tân mở cửa bước vào phòng làm việc nhỏ của mình, Phó tổng giám đốc Tiêu đang ngồi bên trong nghịch đồng hồ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lục Tân đi vào, anh ta lập tức cười nói: "Anh Lục Tân, anh xem chiếc đồng hồ này, tôi thấy nó khá hợp với khí chất của anh... Hở?"

Ánh mắt anh ta lập tức lướt qua Lục Tân và rơi vào người Hàn Băng bước vào cùng Lục Tân.

Sau khi ngẩn ra một lúc, nghĩ đến có lẽ cô đã nghe thấy cách xưng hô của mình với Lục Tân, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại.

"Cô thuộc bộ phận nào?"

Lục Tân tiện tay nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay Phó tổng giám đốc Tiêu, cất vào trong ngăn kéo, mỉm cười giới thiệu:

"Cô ấy là bạn của tôi, Hàn Băng, đến từ thành phố chính."

"Hả?"

Phó tổng giám đốc Tiêu hơi bất ngờ, sắc mặt lập tức thay đổi đi nhiều, vội vàng khẩn trương đứng dậy.

Trước tiên là anh ta thuận thế đóng cửa kính lại, sau đó mới cúi đầu bắt tay Hàn Băng, nói: "Tôi xin lỗi, cô Hàn Bằng..."

"Tôi tên Tiêu Viễn, là bạn của... anh Lục Tân."

"Chào anh."

Hàn Băng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta, sau đó quay lại nhìn Lục Tân với ánh mắt dò hỏi.

Lục Tân cũng chỉ đành cười giải thích: "Anh ấy là Phó tổng giám đốc của công ty chúng tôi, nhưng gần đây sắp trở thành Tổng giám đốc chính thức rồi."

"Chuyện này, chuyện này..."

Phó tổng giám đốc Tiêu có chút ngượng ngùng, cười nói: "Chủ yếu là xem khi nào ông già nhà tôi chính thức từ chức..."

Sau khi chào hỏi, Lục Tân ngồi xuống bàn máy tính của mình.

Hàn Băng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhựa nhỏ cạnh bàn máy tính, cả ba người đều nở nụ cười thân thiện.

Cười cười một lúc...

Sau đó, bầu không khí dần có một chút gượng gạo...

Lục Tân yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía Phó tổng giám đốc Tiêu nói: "Anh có cảm thấy phòng làm việc này có chút chật chội?"

"Có sao? Hề hề..."

Phó tổng giám đốc Tiêu đột nhiên có chút không cười nổi, lẳng lặng liếc nhìn phòng làm việc nhỏ.

Vốn dĩ phòng làm việc này được ngăn cách với phòng làm việc lớn ban đầu của Chủ nhiệm Lưu, không gian quả thực không lớn, nhưng hiện tại đã chất đầy quà mà anh ta mới chuyển đến, Lục Tân và Hàn Băng ngồi cùng nhau, một mình anh ta đứng cạnh cửa...

Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Lục Tân, nhận được sự khẳng định từ ánh mắt của Lục Tân.

Sau đó anh ta đột nhiên cười lên và nói: "Cô Hàn Băng và anh Lục Tân nói chuyện trước, tôi còn có một cuộc họp, tôi quên mất..."

Hàn Băng cười gật đầu: "Được rồi, anh cứ làm việc của anh."

"Vậy tôi đi trước nhé..."

Phó tổng giám đốc Tiêu tươi cười mở cửa và đi ra ngoài, một giây sau đột nhiên lại thò đầu vào: "Phải rồi."

Anh ta nghiêm nghị nhìn Lục Tân, trầm giọng nói: "Anh Lục Tân, anh biết công ty chúng ta có trợ cấp tiệc chiêu đãi đúng chứ?"

"Cô Hàn Băng đến từ thành phố chính, mỗi một vị ở thành phố chính đều là khách hàng tiềm năng của chúng ta."

"Trợ cấp rất cao..."

Lục Tân nhìn anh ta một cái thật lâu.

Vị lãnh đạo này đang ám chỉ rằng anh ta sẽ dùng tiền nhà mình để chiêu đãi cá nhân sao?

Vừa tặng đồng hồ cho mình, lại khuyến khích mình ăn uống bằng công quỹ.

... Sự đục ruỗng của cán bộ cấp quản lý như vậy có phải có hơi quá mức rồi không?

"Ừm…"

Hàn Băng nhìn vào cuộc trao đổi giữa Lục Tân và Phó tổng giám đốc Tiêu, thì trầm ngâm suy nghĩ và có nhận thức mới về công việc của Lục Tân.

"Những thứ này là gì?"

Thấy Lục Tân ngồi xuống lại và thật sự bắt đầu xử lý công việc, Hàn Băng yên lặng chờ đợi, mấy cái túi lớn nhỏ trong phòng làm việc vừa được Phó tổng giám đốc Tiêu mang vào tự nhiên thu hút sự chú ý của cô, có chút tò mò hỏi Lục Tân.

"Cái này…"

Lục Tân lập tức phản ứng lại, thấp giọng nói: "Quà biếu."

"Chính là chuyện của hai ngày trước, bọn họ vẫn chưa bị tẩy trừ ký ức, nên biết là tôi đã giúp bọn họ giải quyết vụ việc."

"Ngay khi ra khỏi nơi cách ly, bọn họ đã gửi đến nhiều đồ thế đấy."

Lúc nói những điều này, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trong biểu cảm của Hàn Băng.

"Quà biếu?"

Vẻ mặt của Hàn Băng thoạt nhìn có chút kinh ngạc, nhìn một vòng xung quanh rồi nói: "Đi làm đã lâu tôi còn chưa từng nhận được quà nữa đó..."

"Tôi cũng cảm thấy bọn họ làm hơi quá."

Lục Tân bình tĩnh nói: "Vậy nên tôi không định nhận lấy chúng. Cô xem, tôi vẫn chưa mở những chiếc hộp này."

"Tôi vốn định để lát nữa kêu anh ta mang hết đi."

"Cái này…"

Hàn Băng do dự một chút rồi nói: "Cục Loại bỏ Ô nhiễm Đặc biệt của chúng ta quả thực có quy định không được phép nhận quà của những người bị ô nhiễm tinh thần. Đó là bởi vì bản thân những người bị ô nhiễm rất nguy hiểm, quà của họ có thể sẽ có những mối đe dọa khác."

Lục Tân sửng sốt một chút, yên lặng gật đầu.

"Nhưng cũng tùy tình huống cụ thể..."

Hàn Băng ngẫm lại một lúc rồi cười nói:

"Nếu xác định những người ô nhiễm này đã được chữa khỏi, lại không có người ngoài biết chuyện, cũng không phải không thể có trường hợp đặc biệt."

"Suy cho cùng, điều quan trọng nhất đối với người bị ô nhiễm đã được chữa khỏi là sự trấn an về mặt tinh thần."

"Nhận quà của họ cũng là một hành động làm họ yên lòng..."

"Cùng lắm là giả vờ nhận trước, đợi sau khi họ đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe về mặt tinh thần thì trả lại sau cũng được."

"Ả…"

Lục Tân thực sự có hơi bất ngờ và cảm thấy kính nể cô gái trước mặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận