Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1433: Khiêu chiến của Thanh Cảng (2)

Sau thời đại trăng máu, những phòng thí nghiệm độc lập cùng với những đoàn đội nghiên cứu nhiều hơn rất nhiều so với mọi người nghĩ.

Hơn nữa cũng sẽ có những thế lực cực kỳ lớn đồng ý đầu tư cho bọn họ.

Nói cách khác, những người đàn ông này hoặc là nhỏ bé yếu ớt, hoặc là có cái đầu sáng sủa, hoặc là người không đẹp trai phong độ, hoặc là phụ nữ nhìn không biết ăn mặc như thế nào, nhưng thật ra thân phận phía sau của mỗi người đều không đơn giản.

Có lẽ tùy tiện rút đại một người cũng có thể là một người có chức có quyền, hoặc là một đại nhân vật thân phận kinh người ở trong thành phố.

Mời được những người có thân phận không bình thường, lại còn thông minh tuyệt đỉnh như thế này tới, áp lực của Thanh Cảng làm sao có thể không lớn?

Lục Tân lại rất thông cảm cho áp lực của Thanh Cảng, cũng cố gắng hoàn thành công việc của mình.

Khi mẹ nhìn thấy những người nghiên cứu viên càng ngày càng nhiều, cũng rất ít hướng dẫn bọn họ cái gì. Cho dù là một vài vấn đề nhỏ cũng chỉ truyền lời qua Lục Tân, điều này sẽ khiến cho thời gian ở không của Lục Tân nhiều hơn rất nhiều. Vốn dĩ anh muốn quay lại lớp ở Thanh Cảng một thời gian, nhưng nghĩ tới áp lực của bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng lớn như vậy, anh đi thì không được tốt lắm. Anh còn phải đếm những đoàn đội nghiên cứu tới đây.

Tóm lại là không thể rời đi, cũng chỉ có thể làm vài công việc nằm trong khả năng của mình cho phép.

Vì vậy vào một ngày nào đó, sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Tân đi tới căn cứ gõ cửa phòng làm việc ở bộ an ninh của Trần Tinh.

“Tổ trưởng, hình như công việc gần đây rất bận.”

Sau khi vào cửa đã thấy được Trần Tinh đang ngồi trước bàn làm việc, cẩn thận nghiên cứu một biểu đồ quan trọng.

Thấy Lục tâm đi vào, Trần Tinh theo bản năng lập tức bỏ chiếc bút bi hình con gấu màu hồng lên trên tập văn kiện.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, nói: “Đều là công việc, có công việc nào không mệt đâu.”

“Sao anh đến đây?”

“Ha ha.”

Lục Tân làm bộ như không nhìn thấy chiếc bút bi hình con gấu màu hồng của cô, đưa túi bánh bao tới.

“Tôi sợ rằng cô chưa ăn cơm nên đưa tới cho cô chút đồ.”

“Để đây đi…”

Sắc mặt Trần Tinh có hơi kỳ lạ, chăm chú nhìn Lục Tân: “Anh tới chỉ là để đưa bữa sáng thôi à?”

“Cũng không phải như vậy…”

Lục Tân kéo một cái ghế tới ngồi đối diện Trần Tinh nói: “Nhìn thấy mọi người áp lực lớn như vậy, tới hỏi thăm một chút…”

“Ai dà”

Nghe được hai chữ áp lực, Trần Tinh cũng bất đắc dĩ thở dài, lười che giấu trước mặt anh.

Cô không có thói quen than phiền công việc cực khổ, nhưng áp lực có lớn hay không lại là một sự thật khách quan.

Bộ trưởng Trầm cần phải phụ trách công việc phòng thủ thành Thanh Cảng, hơn nữa đối với phương diện những người có năng lực không hiểu rõ bằng cô, cho nên việc gìn sự an ninh của căn cứ đương nhiên rơi lên đầu cô. Nhưng mà cho dù là cô cũng không thể không thừa nhận được, loại áp lực công việc này thật sự quá lớn. May mà Thanh Cảng đã đưa ra những quy định và chế độ nghiêm khắc, nhưng những vấn đề mọi mặt vẫn nhiều vô số kể.

Cho dù là hôm nay, những phòng thí nghiệm ở những thành phố lớn và những người có năng lực nghiên cứu cũng đã khá hiệu quả, nhưng có quá nhiều loại năng lực khác nhau mà các công cụ hiện có không thể đảm bảo rằng mọi năng lực đều phát hiện được.

Thậm chí trong căn cứ lúc này, mặc dù không có chứng cứ, nhưng Trần Tinh rất chắc chắn nhất định đã có người có năng lực trà trộn vào.

Bọn họ, hoặc là đặc công, hoặc là nhân viên tình báo tự do, hoặc chính bản thân bọn họ cũng là một nhân viên nghiên cứu trà trộn vào trong đám người, trở thành một quả bom hẹn giờ.

Mà những đoàn đội nghiên cứu ở ngoài căn cứ, bởi vì chưa đóng nổi tiền, hoặc là tư chất không khả quan, nhưng cũng không muốn buông tha công việc nghiên cứu, sẽ núp ở một chỗ nào đó âm thầm xung quanh Thanh Cảng càng ngày càng nhiều. Đây chính là một tai họa ngầm cực kỳ to lớn, cho dù Trần Tinh đã đuổi sạch những người ở phạm vi mấy chục dặm xung quanh căn cứ, nhưng vẫn luôn có cảm giác có vô số ánh mắt đang theo dõi bọn họ.

Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì có thể làm như thế nào?

Không nói gì khác, ví dụ có một tên lửa rớt xuống, vậy những nhân viên nghiên cứu trên thế giới này chắc chắn sẽ ít đi một nửa.

Còn những loại áp lực không cách nào nói rõ được với người khác.

Trần Tinh cũng có lúc không nhịn được mà than phiền, có thể nguyên nhân là do Thanh Cảng quá tàn ác

Dù sao trước đó lúc Tô Tín Trung tiếp một vài là đội nghiên cứu có thân phận cao quý, họ hỏi Thanh Cảng làm thế nào để giải quyết được sự kiện ô nhiễm cả thế giới này, thậm chí còn cướp được tòa án Ngọ Dạ, ông ta chỉ cười cười.

Sau đó bình thản nói: “Cũng không có gì cả.”

“Dưới sự giúp đỡ của những thành quả nghiên cứu và sự chuẩn bị bình thường của chúng ta, chỉ cần một tiểu đội lên đường là có thể giải quyết.”

“Nếu như muốn biết chi tiết hơn, vậy mời đội trưởng phó của tiểu đội qua nói cho mọi người nhé.”

Lục Tân không biết trong lòng Trần Tinh đã chửi rủa như thế nào, nhưng anh có thể nhìn ra được áp lực của cô thật sự không nhỏ.

Vì vậy, cười nói ra ý định của mình: “Nếu như tổ trưởng cần, tôi có thể đề cử cho cô một vị bảo vệ.”

Trần Tinh ngơ ngẩn, bỗng nhiên hớn hở ra mặt: “Anh đồng ý hỗ trợ việc phụ trách giữ gìn an ninh?”

“Tôi?”

Lục Tân vội vàng lắc đầu một cái, mặc dù anh từng làm bảo vệ, nhưng hôm nay anh đã là người có bằng đại học rồi mà.

Hơi dừng lại một chút, anh tỏ vẻ thần bí, nghiêm túc nói: “Là người nhà của tôi.”

“Ở thành phố Hắc Trảo ông ấy còn có một biệt danh khác, gọi là đại ma vương khủng bố.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận