Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1407: Sự yên tĩnh của tòa án Ngọ Dạ (2)

“Cho nên…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về ngôi miếu màu đen trước mắt: “Chúng ta nên vào xem một chút?”

Một lát sau, mẹ mới nhẹ nhàng gật đầu:

“Đúng là nên vào xem một chút, chẳng qua là, chúng ta cần phải cẩn thận hơn.”

Bà nhỏ giọng nhắc nhở: “Sự xuất hiện của người cầm kiếm cùng với biểu hiện của hắn ta thật sự rất kỳ lạ.”

Lục Tân muốn bước vào trong, lại rút chân lại, cẩn thận suy nghĩ, nói: “Trong này chắc có cái gì?”

“Ý thức của người cầm kiếm.”

Mẹ nhẹ nhàng trả lời: “Toà án Ngọ Dạ chính là cung điện tinh thần của người cầm kiếm.”

“Mà cung điện tinh thần này chính là xuất phát từ trong nội tâm của người cầm kiếm, cho nên bên trong chắc chắn sẽ có ý chí và suy nghĩ của bản thân hắn ta.”

“Chúng ta cần phải cẩn thận, cũng bởi vì điều này…”

“Bởi vì những biểu hiện vừa rồi của người cầm kiếm hoàn toàn không giống như có nội hạch tinh thần…”

“Hoặc là nói…không có đầu óc?”

Nói đến chỗ này, Lục Tân bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó, chỉ chỉ lên đầu mình theo bản năng.

Anh đang muốn hỏi mẹ, chẳng lẽ đầu óc hắn ta không bình thường?

“Não của người cầm kiếm đương nhiên không bình thường.”

Mẹ bật cười nói tiếp: “Nhưng đặt ở trong Thanh Cảng ít nhất cũng không phải xếp cuối cùng.”

“Nếu so với cái người mà trời mưa cũng không biết chạy vào nhà thì đầu óc của nó cũng được tính là bình thường.”

“Không thể nói như vậy được…”

Lục Tân âm thầm nghĩ, trong lòng bày tỏ sự phản đối đối với những lời này của mẹ.

Oa Oa nhất định sẽ biết chạy vào nhà khi trời mưa, hoặc ít nhất cũng biết che dù.

“Cho dù là như thế nào cũng vào xem một chút đi!”

Sau khi đã đưa ra quyết định, Lục Tân hít một hơi thật sâu, khôi phục lại trạng thái.

Sau đó bắt đầu cất bước, từ từ tiến vào thần miếu màu đen trước mắt, hoặc là nói đi vào toà án Ngọ Dạ.

Từng chút từng chút đạp lên những nấc thang xen lẫn giữa chân thực và hư ảo.

Lực lượng tinh thần lưa thưa quấn quanh cầu thang, khiến cho nơi đây trở nên cực kỳ thần bí, tiến đến gần cánh cửa của toà án Ngọ Dạ.

“Cẩn thận quan tòa của toà án Ngọ Dạ, bọn họ rất giỏi vặn vẹo những thứ khác, ảnh hưởng tới suy nghĩ của con…”

Mẹ ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở: “Dù sao cũng là cung điện tinh thần, nơi này có thể cất giấu những loại đồ vật kỳ lạ.”

Lục Tân khẽ gật đầu, biểu cảm hiện ra một chút lanh lợi.

Cha cũng hít một hơi thật sâu, có thể lờ mờ cảm thấy rằng ông cũng đang rất háo hức muốn thử.

“Cuối cùng cũng có thể đợi được cơ hội này…”

Lục Tân bỗng nhiên ý thức được, hình như không phải cha đang sốt ruột, mà là đang mang theo chút khát vọng.

Anh không nhịn được mà quay sang nhìn cha, ngay lập tức nhìn thấy sự khẩn trương trên mặt cha, mà cha lúc này phát hiện ra tò mò của Lục Tân, lập tức gật đầu.

Mẹ chỉ cười nhạt, nói: “Cung điện tinh thần xét xử, ông có nuốt cũng vô ích.”

Cha “hừ” một tiếng, nhỏ giọng trả lời: “Còn tốt hơn so với không có gì…”

Lục Tân cảm nhận được chuyện có chút phức tạp, không để ý tới nữa, nhẹ nhàng đi lên bậc thang, tiến tới trước cánh cửa.

Cánh cửa màu đen nửa đóng nửa mở, bên trong là một không gian trống rỗng.

Quay đầu nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, Lục Tân từ từ tiến lên đè cánh cửa xuống.

Hơi chần chừ, những hạt màu đen bao phủ quanh bàn tay phải của anh, dùng sức đẩy cánh cửa ra.

“Vù!”

Ngay lập tức có một luồng gió mạnh cuốn ra từ trong đại sảnh.

Mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn về phía bên trong đại sảnh.

Bọn họ đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị, sẵn sàng đối mặt trực tiếp với người xét xử.

Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của Lục Tân lập tức trở nên kinh ngạc, vẻ mặt nghi ngờ.

Không chỉ là anh, mà còn có mẹ, cha, em gái, tất cả mọi người đồng loạt ngơ ngẩn.

Bọn họ đã tới được toà án Ngọ Dạ, chuẩn bị hoàn hảo để đối diện với quan tòa Ngọ Dạ, nhưng bọn họ lại phát hiện không có quan tòa.

Trên một mái vòm cao lớn rủ xuống vài sợi dây thừng màu đen.

Phía trên đang treo bảy người mặc áo choàng màu đen ở giữa không trung, không ngừng bị thổi qua lại.

Nhìn kỹ lại, ngay lập tức có thể phát hiện, trên người những người chết bị treo kia đều mặc áo choàng của quan tòa. Điều này dường như cũng thể hiện thân phận của bọn họ, bản thân chính là quan tòa, nhưng lại bị treo trong thần miếu, giống như tội phạm vậy, vĩnh viễn chuộc tội.

Quan tòa Ngọ Dạ đã bị treo chết ở trong toà án Ngọ Dạ.

Không khí xung quanh lập tức trở nên yên lặng lạ thường, bên trong thần miếu đen ngòm chỉ có âm thanh tiếng gió không ngừng rít gào.

“Người cầm kiếm cũng đã sớm chết!”

Lục Tân quay đầu, thấy sắc mặt kinh ngạc trên gương mặt của mẹ: “Nội hạch tinh thần của hắn ta sớm đã bị giết chết.”

“Tất cả những thứ vừa rồi chẳng qua chỉ là thân xác của hắn ta.”

“Khó trách… khó trách….”

“Nhưng mà…”

Trong ánh mắt mẹ xuất hiện nghi ngờ đậm hơn, thậm chí giọng nói cũng có chút sợ hãi: “Là ai đã giết được người cầm kiếm?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của mẹ.

Chỉ có vầng trăng máu trên không trung, ánh sáng dường như nhạt hơn rất nhiều, cả một con mắt còn dư lại trên bầu trời.

Con mắt đỏ đã trở nên u ám hơn rất nhiều, nhưng ánh sáng lại càng mê hoặc lòng người.

Trong nháy mắt, ánh sáng của nó sáng ngời tới cực điểm, sau đó lại từ từ trở nên ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Tia sáng sau cùng kia, giống như một loại cười nhạo, nhìn xuống những người trong thực tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận