Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1068: Địa điểm chặn đầu (1)

Hạ Trùng dùng khuôn mặt không biểu cảm bước lên xe jeep, điều chỉnh ghế xe về phía trước một chút, sau đó khởi động xe, bắt đầu đi.

Dọc theo con đường đá nhỏ, đi ra phía bên ngoài.

Cũng mãi cho đến lúc này, Lục Tân mới phát hiện, thì ra nơi mà tiểu đội của thành phố trung tâm dừng chân tạm thời, vậy mà lại là một trang viên có quy mô cực kỳ lớn, hơn nữa còn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Anh không khỏi hơi hơi cảm thán, thành phố trung tâm quả thực rất ghê gớm, chỉ là địa điểm dừng chân tạm thời thôi nhưng lại chọn một nơi tốt như thế này.

Thanh Cảng thì không giống như vậy, thậm chí hiện tại vẫn còn đang ở lại khách sạn kìa…

Chiếc xe chạy hết một vòng ra khỏi trang viên, rồi băng qua các con đường và ngõ hẻm của thành phố Hắc Chiểu, và lao thẳng ra một cây cầu treo bằng thép dẫn về phía nam nằm ở trên mặt đất trung gian hai bên là đầm lầy, tốc độ càng lúc càng nhanh, đèn xe như một thanh kiếm sắc soi sáng cả đoạn đường.

Hạ Trùng là một người không thích nói nhiều, Lục Tân cũng vậy.

Cho nên để hai người bọn họ cùng nhau lên đường, không khí trong xe trầm mặc tới cực độ, khác xa với sự thú vị khi Bích Hổ lái xe.

Khi chạy được ước chừng hai tiếng đồng hồ, bọn họ mới đi qua một thôn trấn nhỏ bị bỏ hoang, Hạ Trùng tra qua bản đồ, sau đó trực tiếp tạt đi vào, dọc theo con đường gập ghềnh không chịu nổi, chậm rãi chạy về phía trước, đôi mắt cẩn thận lướt qua phía hai bên của con đường.

Lục Tân cuối cùng có chút không nhịn được, nhẹ giọng dò hỏi: “Có phải cô đang tìm gì đó hay không?”

“Tôi đang tìm một cánh cửa hoàn chỉnh.”

Hạ Trùng nói: “Sau khi tìm được một cánh cửa như vậy, tôi sẽ có thể đưa anh băng qua vực sâu, đuổi tới địa điểm mà chúng ta đã chọn để ngăn chọn con quái vật kia, hơn nữa đặt cánh cửa đó làm trung tâm, qua lại giữa hai bên. Có điều, dựa trên năng lực thừa nhận trước mắt của tôi, nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể đi từ chỗ này đến địa điểm được chọn để ra tay thôi, có điều sau khi đến địa điểm ngăn chặn kia, việc tôi xuyên qua vực sâu mà đến thị trấn nhỏ Hồng Nê kia, sẽ tương đối dễ dàng.”

“Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể xuyên qua một người thôi, nếu không áp lực sẽ quá lớn.”

“À à.”

Lục Tân lúc này mới hiểu ra, tò mò nói: “Phải có cánh cửa hoàn chỉnh thì cô mới có thể thi triển năng lực sao?”

“Không phải.”

Hạ Trùng nói: “Cánh cửa rách nát tồi tàn cũng có thể, nhưng tôi thích cánh cửa hoàn chỉnh hơn.”

Lục Tân lập tức không biết nên nói cái gì nữa.

Loại lý do này thực ra là khó bác bỏ nhất, đi qua một cánh cửa không hoàn chỉnh sẽ kiến cho người ta khó chịu, vậy thì còn cách nào nữa chứ?

Cũng may, những nơi phàm là có dân cư tụ tập, những thứ khác không nhiều lắm, nhưng chắc chắn là cửa sẽ nhiều.

Cho dù thôn trấn này đã bị bỏ hoang khá nhiều năm, nhưng sau khi bọn họ chạy trên con đường này được hơn một trăm mét, vẫn phát hiện một cánh cửa bị bám đầy bụi bặm và cỏ khô, nhưng vẫn là tương đối hoàn chỉnh, Hạ Trùng bèn dừng xe jeep ở bên đường, tắt máy xuống xe đi về phía cánh cửa.

Lục Tân đi theo sau cô ấy bước về phía trước, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói:

“Cô nói sẽ đi trực tiếp từ địa điểm ngăn chặn tới thị trấn nhỏ Hồng Nê bên kia, vậy chiếc xe này phải làm sao bây giờ?”

Hạ Trùng kỳ quái nhìn anh một cái, nói: “Sau khi xong việc thì quay lại lấy, hoặc là trực tiếp vứt bỏ cũng được, làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Lục Tân cảm thấy khí thế vô hình bên trong bản thân lại yếu đi một phần, lắc đầu không nói.

Cánh cửa kia quả thực khiến cho Hạ Trùng rất vừa lòng, có điều tại vì nhiều năm cửa không được mở ra, khiến cho tay nắm bị rỉ sét, kẹt không mở được…

Hạ Trùng đẩy hai cái vẫn không mở được cửa, bèn lui về phía sau vài bước, kéo quần lên một chút, chạy vài bước lấy đà, phi lên đá ra một cái.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đá văng, bên trong “ầm ầm” bay ra một đám dơi con.

Lục Tân hơi hơi lui về phía sau, đứng ở phía sau lưng Hạ Trùng.

Hạ Trùng bên kia lại dùng khuôn mặt vô cảm mà nhìn đàn dơi bay ra kia, đôi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Chờ sau khi dơi con đã bay hết, cô ấy tiến lên kiểm tra một chút, vừa lòng gật gật đầu, sau đó đóng cửa lại, vươn tay về phía Lục Tân.

Lục Tân phản ứng chậm một chút, mới vội tiến lên bắt lấy tay cô ấy.

Đây chính là việc công xử theo phép công.

Hạ Trùng thấp giọng hô lên hai tiếng, lại mở cánh cửa kia ra một lần nữa, lôi kéo Lục Tân tiến vào trong vực sâu.

Tiến vào vực sâu ở một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang như thế này mang lại một cảm giác hoàn toàn khác lạ, chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, khổng lồ, trên mặt đất là từng mảng thổ nhưỡng đỏ sẫm, mặc dù trên mặt đất cũng có một số loại cây cọ gầy guộc, nhưng số lượng cũng rất ít ỏi, giống như hai người bọn họ đang ở trên một mảnh hoang mạc đầy áp lực.

Nhưng Hạ Trùng và Lục Tân cũng không rảnh chú ý đến những điều đó, tay nắm tay, nhanh chóng xuyên qua mảnh hoang mạc đỏ rực kia.

Ở phía trên hoang mạc này, tuy rằng những cây cọ gầy guộc có chút thưa thớt, nhưng lại cực kỳ hung ác, chúng vươn những móng vuốt sắc bén lao về phía Hạ Trùng.

Lục Tân nhìn thấy hai bên đùi của Hạ Trùng bị vô số những móng vuốt sắc bén lướt qua, máu chảy đầm đìa.

Anh có chút không nhìn nổi nữa, bởi vậy khi bọn họ một lần nữa đi qua một bụi cây cọ gầy guộc xếp chồng lên nhau thành một đám tùng gai, anh cố tình nhấc chân lên, dẫm mạnh xuống một cái. Ngay tức khắc, đám móng vuốt kia như là cảm nhận được thứ gì đó cực kỳ khủng bố, run rẩy kịch liệt.

Thậm chí phát ra một loại tiếng kêu “chi chi” kỳ quái, sau đó thì không ngừng co rút về phía dưới hoang mạc, không ngừng run rẩy.

“Hửm?”

Hạ Trùng thấy được cảnh tượng này, tức khắc có chút kinh ngạc, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tân một cái.

Nhưng đang ở bên trong vực sâu, cô ấy cũng không tiện hỏi nhiều, mà chỉ có thể lôi kéo Lục Tân, đẩy nhanh tốc độ ra khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận