Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 465: Tiếng cười của tên điên (2)

“Ha ha ha…”

Nhưng ngay lúc này, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng cười.

Tiếng cười đó rất rõ ràng, không ăn nhập với tất cả mọi âm thanh xung quanh.

Giống như là tiếng cười của một người xấu xa, lúc sắp đạt được âm mưu của mình thì khoái chí cười thành tiếng.

“Là ai?”

Đầu xe Cao Đình vô ý thức hét to, chỉ thẳng súng về phía phát ra tiếng cười.

Không ít người cũng chỉ súng về phía đó giống cô ta, tâm trạng của tất cả bọn họ đều giống nhau.

Chẳng lẽ nơi này còn có những người khác đang có âm mưu xấu xa nhìn chằm chằm bọn họ hay sao?

Thế nhưng khi họng súng chỉ tới lại phát hiện chỗ kia rỗng tuếch, chỉ có một căn phòng tối om, đến cánh cửa cũng đã mất, trên mặt tường bò đầy những dây leo màu xanh lá. Nơi đó không giống như từng có dấu vết con người, tiếng cười kia cũng giống như ảo giác.

Nhưng rõ ràng không chỉ có một người nghe được tiếng cười đó.

Trong thời gian ngắn, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sởn cả gai ốc.

“Ha ha ha…”

Đột nhiên, ở vị trí xa hơn lại một lần nữa truyền đến tiếng cười âm hiểm kia.

Tất cả mọi người kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một người đầu trọc. Hắn vừa cười lạnh nhìn mọi người vừa từ từ lui về phía đằng sau nóc nhà. Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt nhưng mọi người đều thấy rõ dáng vẻ của hắn ta. Khuôn mặt hắn tái nhợt, sưng vù đang nhìn chằm chằm mọi người ở phía dưới, cơ bắp trên khuôn mặt hắn ta bị kéo dãn về phía sau, tạo thành một nụ cười ghê tởm, đáng sợ.

“Là. . . là. . . Tên điên đang cười. . .”

Qua một hồi lâu mới có người hét lên, giọng nói dường như đang run rẩy.

“Tiên sư nó, sao tên điên đó lại cười?”

Có người hung hăng đưa súng lên bắn về phía nóc nhà hai phát súng.

Đùng đùng, tia lửa tung tóe khắp nơi, đạn bắn vào trên vách tường.

“Ha ha ha. . .”

Tên điên đang núp ở một chỗ đạn không bắn tới, một lần nữa phát ra tiếng cười trầm thấp mà đắc ý kia.

Tiếng cười này khiến người ta cảm thấy rùng mình, hơn nữa có một cảm giác ghê rợn khác thường.

“Đây . . rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Có một số người đã run lẩy bẩy, chân tay cũng mềm nhũn.

Đến Lục Tân cũng nhíu mày.

Anh nhẹ nhàng đưa tay đỡ kính, muốn gọi em gái ra để cô giúp mình đi lên nóc nhà quan sát xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Mặc dù Lục Tân thấy tên điên không nhiều, nhưng cũng đã nghe nói, những tên điên này gần giống như một loại thoái hóa thành quái vật. Chưa từng nghe nói những tên điên này có thể phát ra tiếng cười lạnh như vậy.

Đây là đột biến à?

“Mặc kệ nó, xông ra. . .”

Lúc này đầu xe rống to, cô ta nghiến chặt răng, hung hăng vặn tay ga.

“Ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Nhưng đúng lúc này, chợt nhiều tiếng cười lạnh vang lên đồng loạt.

Những tiếng cười này chồng chất lên nhau, phát ra từ bốn phương tám hướng, dường như xông vào từng lỗ chân lông của mọi người.

Tất cả mọi người đều có một cảm giác sợ hãi rợn cả tóc gáy, vội vã ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Sau đó, bọn họ chợt rơi vào khủng hoảng không thể tưởng tượng được.

Ở xung quanh những nóc nhà, cửa sổ võ, ngõ nhỏ chật hẹp, toa xe bỏ hoang… Trong những không gian chật hẹp mà u ám đó đều có một cái đầu trụi lủi, ướt đẫm một chất dịch nhầy nào đó từ từ ló đầu ra. Đó là từng khuôn mặt tái nhợt mà ghê tởm đang trốn trong góc tối để rình mò. Khóe miệng nó toét ra hai bên, nụ cười đơ cứng gượng gạo, phát ra những tiếng cười thâm trầm và vô cảm.

Những tiếng cười này giống như thủy triều dồn lên tinh thần của họ từ bốn phương, tám hướng.

“Soạt. . .”

Có tiếng một người chân bủn rủn không chống được xe gắn, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.

Lúc nãy bọn họ còn cho rằng mình đã đánh lùi được đợt tấn công thứ nhất của những tên điên, lại không ngờ được rằng mình đã bị bao vây.

Nhất là khi tất cả những tên điên này đều phát ra tiếng cười khiến người ta dựng đứng cả lông tơ.

“Đầu… đầu xe…”

Có người run rẩy hô lên, nhìn về phía Cao Đình như đang cầu cứu.

“Mẹ nó. . .”

Vẻ mặt của đầu xe rõ ràng cũng rất căng thẳng. Cô ta nhìn thoáng qua những tên điên đang bao vây bọn họ lại, rồi ra quyết định:

“Lui lại, hãy lùi vào trong siêu thị này trước đi.”

Phía sau của bọn họ chính là một siêu thị bỏ hoang.

Còn nhìn thấy được một tấm biển màu đỏ cong vẹo đã dập nát một bên của siêu thị, bên trong có những kệ hàng sụp đổ và không gian chất đầy mạng nhện.

Tuy nhiên, trong siêu thị này có tường xi măng rất chắc chắn, còn có hai bên cửa sổ mà kính đều đã vỡ nát.

Đây có thể xem như một chỗ khá thuận tiện để làm nơi phòng thủ.

“Ào ào ào. . .”

Mọi người vội vàng đi vào, người đập vỡ kính thì nhanh chóng đập vỡ kính, người kéo kệ hàng tới ngăn thì nhanh chóng kéo kệ hàng.

Trong lòng tất cả mọi người đang nôn nóng và hoang mang nhưng đều cố gắng bình tĩnh lại.

Lục Tân ở trong đám người này, thậm chí còn giúp đẩy một cái kệ hàng.

Tuy nhiên, điều anh quan tâm bây giờ lại là một vấn đề khác.

Trong quá trình giúp bố trí đồ đạc, anh cũng đang chú ý đến số lượng tên điên ở bên ngoài.

Trong những cái đầu trụi lủi và ánh mắt thâm trầm kia, anh đại khái có thể phân biệt được số lượng những tên điên ở bên ngoài: “Năm mươi… tám mươi… một trăm… Số lượng những tên điên đang tụ tập ở bên ngoài chỉ sợ đã hơn một trăm con rồi, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên?”

Anh hơi nhíu mày.

Bây giờ những tên điên kia vẫn chưa vội vàng xông lại tấn công, nhưng số lượng quá lớn này lại khiến người ta rất tuyệt vọng.

Lúc nãy chỉ là tên điên đột ngột xuất hiện và tấn công là mọi người luống cuống chân tay.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là những tên điên này lại là thật sự bao vây bọn họ lại.

Tuy nhiên, vì sao lại có nhiều tên điên đến như vậy?

Điều này không hợp lý!

Nhất là, những tên điên này còn thỉnh thoảng lộ ra tiếng cười kỳ lạ. Điều này hết sức bất thường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận