Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1403: Lớn lên dưới ánh mắt thần (2)

“Đoàng! Đoàng!”

Bỗng nhiên có một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vang dội tận chân trời.

Những khẩu pháo điện từ trên bức tường cao của Thanh Cảng đang không ngừng tích tụ năng lượng, bỗng nhiên bộc phát ra. Ánh điện màu lam chói mắt tạo thành sáu vòng tròn mơ hồ, mang theo lực lượng khổng lồ, không tự chủ được bắn về cặp mắt trên bầu trời.

Càng bay lên cao, khoảng cách càng ngày càng gần.

Sáu hình tròn chậm rãi hội tụ thành một vòng, chói chang giống như mặt trời vậy, chiếu sáng đất đai.

“Đùng đoàng! Đùng đoàng! Đùng đoàng!”

Trận nổ lần này đánh vào vị trí con mắt trái trên bầu trời, tạo thành một chuỗi pháo hoa.

Trong nháy mắt, một con mắt bỗng vụt tắt, ánh sáng trong trời đất dường như cũng tối đi không ít.

“Được…”

Trong phòng tổng chỉ huy của bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng ở xa xa, ba người đàn ông đang kích động hét to lên.

Toàn bộ thành phố Thanh Cảng, cũng không biết có bao nhiêu người đang ngăn cản ô nhiễm rải rác ở các địa phương khác nhau, kinh ngạc vui mừng nhìn về phía trên bầu trời.

Trong nháy mắt, bọn họ chìm trong cảm giác phấn khích, cực kỳ nhốn nháo, lớn tiếng chúc mừng.

“Cái này…”

Dường như vẻ mặt mẹ cũng lộ ra vài tia kinh ngạc giống như niềm vui tới có chút không kịp đối phó,

Sau đó bà bỗng nhiên không nhịn được mà cười lớn,

Nỗi buồn trên mặt không còn nữa cười cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn cười trên sự đau khổ của người khác.

“Bùm!”

Lúc bản thân cũng bị ảnh hưởng bởi lực điện từ đáng sợ và sự biến mất đột ngột của một con mắt trên bầu trời, Lục Tân bất chợt mở mắt.

Cảm xúc hỗn loạn và suy nghĩ trống không trong giây phút này đột nhiên biến mất, anh giống như tỉnh lại trong cơn ác mộng, không ngừng thở dốc.

“Không thể…”

Lúc cảm giác được bản thân mình sắp bị loại áp lực vô cùng lớn đó nhấn chìm, anh bỗng nhiên nảy sinh kháng cự.

“Không thể bị nhấn chìm…”

“Tôi còn có chuyện phải làm, còn chuyện vẫn chưa làm xong.”

Suy nghĩ của anh nhanh chóng trở nên rất rõ ràng, cuối cùng cũng tìm về cảm giác làm người.

Anh bỗng nhiên nghĩ tới, bản thân trước đây không lâu mới tìm được những chuyện bản thân mình muốn làm.

Những chuyện này khiến cho chính anh có ý chí đối kháng.

Cũng vào giây phút này, cảm giác áp lực vô cùng đó bỗng tản ra hai bên, giống như nước chảy vậy, cơ thể anh giống như đang nổi lên từ đáy biển.

Anh chợt ngẩng đầu, thấy ảo ảnh cung điện màu đen trước mắt.

Cũng nhìn thấy hình bóng mờ nhạt trên chiếc ghế kia, anh ta đã ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh.

Sau đó, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười.

Cũng chính vào trong giây phút này, Lục Tân thấy rõ gương mặt của anh ta.

Đó là gương mặt cực kỳ xa lạ, nhưng lại cho anh cảm giác hết sức thân thiết, biểu cảm giống như vô cùng vui vẻ yên tâm..

“Thanh Cảng đúng là một địa điểm khá lắm!”

Cũng vào lúc này, bên ngoài thành phố Thanh Cảng, trong cánh đồng hoang xa xa, lão viện trưởng dựa trên chiếc xe jeep, nhìn con mắt đang biến mất trong không trung, hơi kích động nói: “Tôi cũng không ngờ tới, bọn họ và số chín sẽ tạo thành phản ứng hóa học, khiến người khác vui mừng đến mức kinh ngạc như thế này.”

“Có lẽ cô không biết…”

Khi viện nghiên cứu nguyệt thực ban đầu cử những nhà nghiên cứu và học giả khác nhau, đến thành phố kín cổng cao tường này để thực hiện viện trợ, cũng cố gắng làm một ít điều chỉnh: Dã tâm lớn, lòng riêng nặng, một lòng theo đuổi hiệu quả, tìm kiếm sự ổn định, phái duy tâm…”

“Mỗi một vị nghiên cứu và chuyên gia đều đã trải qua khảo sát và phân tích tính cách nghiêm ngặt, sau đó được phái đi những thành phố khác nhau.”

“Tính cách của bọn họ đều hợp nhất với thành phố kín cổng cao tường này, có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng hòa nhập vào, ảnh hưởng lẫn nhau.”

“Trong này thật ra cũng có chút ý nghĩ của thí nghiệm xã hội.”

“Muốn nhìn xem thành phố nào phát triển nhất, vững vàng nhất, còn có năng lực chống chọi thích hợp với thế giới sau trăng máu hơn.”

“Như vậy sau khi mối đe dọa ô nhiễm được giải trừ, cũng có thể tạo điều kiện thuận lợi để tìm kiếm khuôn mẫu phù hợp nhất cho sự thống nhất của thế giới.”

“Nhưng mà thế giới này phát triển quá nhanh, thí nghiệm xã hội này đã sớm không được người khác nhắc tới.”

“Nhưng không thể không thừa nhận, thí nghiệm nho nhỏ này lại dẫn đến tác dụng cực kỳ lớn đối với thí nghiệm của chúng ta.”

“Hình như hôm nay ông rất vui vẻ…”

Số bảy nghe rất lâu, mới nhỏ giọng nói: “Những lời ông vừa mới nói, còn nhiều hơn những lời nói trong cả một tháng.”

Trong giọng nói của cô ta dường như có vài phần châm chọc: “Vậy ông còn chờ cái gì nữa?”

“Thí nghiệm của ông đã thành công.”

“Anh ta bây giờ rất mạnh mẽ, khiến cho tôi cách xa như vậy, cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của anh ta.”

“Sao chúng ta vẫn chưa rời đi?”

“Bởi vì tôi vẫn đang chờ!”

Lão viện trưởng hơi im lặng một chút, một lát sau mới cười nói: “Còn có một việc xứng đáng để tôi đợi một chút.”

Chân mày số bảy nhíu chặt lại: “Đợi cái gì?”

“Đợi người đã tiếp nhận công việc của tôi và thực hiện cuộc phẫu thuật bí ẩn đó đối với anh ta sau khi tôi rời đi.”

Lão viện trưởng nhìn về phía thành phố Thanh Cảng ở xa xa, hơi thất thần, sau đó khẽ thở dài, nói: “Xâm phạm của tòa án Ngọ Dạ vừa là thí nghiệm của tôi, vừa là cơ hội kiểm tra thành quả mà người giải phẫu đó đã làm.”

“Điều này đối với tôi rất quan trọng, cho nên tôi phải tới nơi này, tận mắt chứng kiến kết quả.”

“Vậy ông có cảm thấy, người kia có thể cũng sẽ đích thân tới hay không, nhìn xem kết quả sau cuộc phẫu thuật đó như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận